“Múa ba lê ạ”
Hoan Hoan chỉ vào em gái nói: “Em gái cháu là thiên nga nhỏ”
“Chị gái cháu là thiên nga nhỏ” Lạc Lạc cũng chỉ vào Hoan Hoan, hai nhóc nhìn nhau cười ngây ngô, nghiêng đầu nhìn cô giáo phía sau, đồng thanh nói: “Cô giáo là thiên nga mẹ”
“Hai con thiên nga nhỏ, các cháu xinh xắn như vậy, bố mẹ chắc các cháu đẹp lắm nhỉ”
“Đúng vậy, mẹ cháu rất đẹp” Hoan Hoan cười nói “Bố xấu” Lạc Lạc nói thẳng, Hoan Hoan bất mãn nhìn Lạc Lạc: “Ai nói bố xấu, bố cũng rất đẹp trai”
“Rất xấu, mẹ nói với em như thế”
Nhưng mẹ nói với chị là bố rất đẹp trai”
Hách Nguyệt không khỏi nhíu mày, trái tim cũng bị hai bé này làm cho mềm nhũn, đến cãi nhau cũng đáng yêu đáng thế: “Rốt cuộc hai cháu có mấy bố vậy?”
Hoan Hoan Lạc Lạc lập tức cụp mắt xuống, ủ dột mím môi rồi đồng thanh mở miệng: “Chúng cháu không biết, chúng cháu chưa từng gặp bố”
Sắc mặt Hách Nguyệt bất chợt tối sầm lại, anh ta nhìn chăm chú vào đôi mắt của hai chị em, đôi mắt to trong veo đẹp vô cùng, không ngờ lại khiến anh ta nhìn ra khí chất của người nào đó, vài phần tương đồng, hơn nữa đều cùng là họ Lam.
Anh ta không nhãn nhịn được lại hỏi: “Mẹ các cháu tên là gì?”
“Lam Tuyết” Hai chị em đồng thời đáp lại, giọng lớn hơn một chút, kéo tâm trí Bạch Nhược Hy quay trở lại.
Bạch Nhược Hy kinh ngạc hồi phục lại thần trí: “Đừng.” Nhưng, đã không kịp.
Hai nhóc đã nói ra cái tên Lam Tuyết.
Bạch Nhược Hy vội vàng giải thích: “Lam Tuyết nói rồi, đây là con của cô ấy với bạn trai sau này, không liên quan gì đến anh hết”
Hách Nguyệt nhận thấy hai khuôn mặt dễ thương trở nên bối rối, hai đôi mắt to kia nhìn anh ta như một con quái vật đang thay đổi sắc mặt.
Anh ta vội vàng trấn tĩnh lại, nặn ra một nụ cười, ngữ khí cũng hạ xuống vài p chậm rãi hỏi: “Các cháu ban nãy nói với chú là bốn tuổi hai tháng đúng không?”
Hoan Hoan Lạc Lạc gật đầu, hai cái đầu nhỏ gật rất nhanh, hơn nữa còn rất đều.
Hách Nguyệt cắn chặt môi dưới, cố kìm nén sự kích động trong lòng, nắm chặt tay lùi về phía sau, lùi lại ba bước, anh ta lập tức xoay người đi về phía biệt thự.
Kiều Huyền Thạc đứng bên cạnh nhìn một hồi lâu, phát hiện anh ta có gì đó không bình thường, vội vàng xông lên đuổi theo Hách Nguyệt, còn Bạch Nhược Hy thì an ủi hai cô nhóc.
“Nguyệt. Kiều Huyền Thạc bước lên trước, sánh vai cùng Hách Nguyệt đi, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Quay về xem lại nhật ký” Hách Nguyệt buột miệng nói, bước chân vội vã không hề có ý định ngừng lại.
“Anh nghi ngờ hai đứa nhỏ là con của anh?”
Ngữ khí kích động của Hách Nguyệt rất kiên định: “Nếu anh nhớ không lầm, anh cùng người phụ nữ đó chia tay được bốn năm tám tháng, khi anh và cô ta còn chưa chia tay mà cô ta đã có thai rồi, có phải anh nên điều tra cho rõ?”
“Mẹ của hai nhóc sinh đôi đó tên là Lam Tuyết, anh chắc chắn đó là tình đầu của anh?”
“Bạch Nhược Hy và hai đứa bé thân thiết như thế, lẽ nào còn có người khác?”
Kiều Huyền Thạc không nói nữa, dừng lại bước chân đuổi theo.
Càng gần đến bữa tiệc tâm trạng càng bất an.
Bạch Nhược Hy đưa hai cô bé đến phòng nghỉ ngơi ở sảnh sau sân khấu.
Màn đêm buông xuống.
Khách khứa ra vào nhà họ Hách tấp nập.
Tiếng nhạc du dương vang lên, bữa tiệc chính thức bắt đầu Lúc này, Lam Tuyết gọi điện cho Bạch Nhược Hy, nhờ cô giúp trông đứa trẻ, Bạch Nhược Hy hỏi cô ấy sao không nói sớm?
Cô bất lực giải thích, nói cô cũng mãi sau mới biết chuyện này.
Cảm thấy cô giáo đưa đi không cần thiết phải nói.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, cảm thấy rất bất an, lại gọi điện thoại cho Bạch Nhược Hy nhờ chăm sóc cho hai đứa nhỏ.
Theo thứ tự chương trình, hai nhóc tỳ xuất hiện trước tiên.
Những vị khách ngồi kín chiếc bàn tròn lớn tinh tế.
Kiều Huyền Thạc và Bạch Nhược Hy cũng đ šp ngồi ở bàn gần sân khấu nhất, ngồi cùng với Hách Nguyệt và Triệu Sa Na.
Người chủ trì bước lên sân khấu, phát biểu một đoạn mở đầu, sau đó bắt đầu mời các nghệ sĩ biểu diễn.
Một bản nhạc ballet cổ điển vang lên Hai con thiên nga nhỏ đang nhảy múa tung tăng dễ thương vô cùng, hai cô bé nhảy chân sáo bay từ hậu đài lên sân khấu, Kiều Huyền Thạc lo lắng nhìn Hách Nguyệt, còn ánh mắt nóng bỏng của Hách Nguyệt nhìn chăm chú vào hai đứa nhỏ dễ thương trên sân khấu, ánh mắt chưa từng thấy trước đây, ánh mắt khiến người ta vừa nhìn vào đã kích động, ánh sáng rực rỡ như tình thương của người cha bao trùm xung quanhanh ta, dưới ánh đèn rực rỡ, có thể nhìn thấy nước mắt nơi khóe mắt của Hách Nguyệt.
Từ ánh mắt đó có thể nhìn thấu cảm xúc nơi đáy lòng.
Ánh mất mọi người đều bị thu hút bởi hai thiên nga nhỏ dễ thương.
Đột nhiên, mẹ của Hách Nguyệt mỉm cười thích thú nói: “Trời ơi, hai đứa trẻ sinh đôi đó giống A Nguyệt của chúng ta hồi nhỏ quá, đến bây giờ em vẫn còn giữ đoạn video A Nguyệt mặc váy tham gia múa ba lê hồi đó, haha, còn có rất nhiều bà mẹ của các cậu nhóc còn chạy đến nói con gái của em rất xinh xắn, còn hứa hôn nữa”
“Đúng là rất giống, A Nguyệt của chúng ta từ nhỏ đã xinh xắn rồi, so với những bạn gái còn đẹp hơn rất nhiều” Bố Hách không nhịn được xen vào.
Dưới khán đài những tràng pháo tay không ngớt.
Bạch Nhược Hy lo lắng từ từ rút điện thoại ra, gọi cho Lam Tuyết.
Cô bấm số điện thoại của Lam Tuyết, cúi thấp đầu, lấy tay che miệng, thì thầm: “Lam Tuyết, mình cảm thấy có chút không ổn”
Lam Tuyết rất căng thẳng: “Hoan Hoan Lạc Lạc sao vậy?”
“Bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Mình đang ở ngoài biệt thự của Hách Nguyêt, đợi hai đứa nó biểu diễn xong rồi, bảo cô giáo đưa hai đứa ra đây cho mình.”
“Hách Nguyệt trở nên rất kỳ lạ, ban nãy khi anh ấy nghe thấy cậu là mẹ của hai nhóc con, sắc mặt liền thay đổi, trở nên đáng sợ, sau đó chạy vào trong nhà rồi không ra nữa, bây giờ mình thấy ánh mát của anh ấy rất bất thường, nhìn hai đứa nhỏ như nhìn những đứa con đã thất lạc lâu ngày, mình thấy anh ấy sắp khóc mất rễ Lam Tuyết lo lắng hét lên: “Không phải, không phải con gái anh ta, Nhược Hy, mau chúng ra đây cho mình, nhanh!”
“Hai đứa nhỏ đang biểu diễn, thật sự rất đáng yêu, đúng là khiến người ta yêu quý, bố mẹ Hách Nguyệt nói bọn chúng rất giống Hách Nguyệt hồi nhỏ, mình cảm thấy cậu vẫn luôn lừa mình, đúng không?”
“Nhược Hy, cầu xin cậu.
“Nếu cậu còn lừa mình, mình không thể giúp cậu được”
Lam Tuyết lo lắng khóc thành tiếng: “Nhược Hy, mau đưa hai đứa nhỏ ra ngoài, mình không nên đồng ý yêu cầu của cô giáo, đây là nghiệt duyên gì thế… huhu Nhược Hy, mau dẫn hai đứa chúng nó ra đây cho mình, cầu xin cậu, không thể để Hách Nguyệt biết chúng là con của anh ta, tuyệt đối không thể”
Trái tim Bạch Nhược Hy chợt run lên một cái, căng thẳng nhìn Hách Nguyệt.
Đúng là, hai đứa nhỏ thực sự là con của anh ta, nhưng lúc này xem ra, anh ta đã biết Tồi.
Bạch Nhược Hy hạ thấp giọng lẩm bẩm: “Lam Tuyết, đừng căng thắng, cậu ở cửa đợi mình, mình ra sau sân khấu đón Hoan Hoan Lạc Lạc, chúng nó vừa diễn xong, mình lập tức đưa ra ngoài”
“Cảm ơn cậu, Nhược Hy”
Bạch Nhược Hy ngắt cuộc gọi, trong lòng cảm thấy rất bất an.
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Lam Tuyết khóc.
Một người phụ nữ mạnh mẽ kiên cường như vậy, lại sợ hãi đến mức độ này.
Xem ra Hách Nguyệt không phải là một người đàn ông đơn giản như vậy, một người phụ nữ bình thường tranh giành quyền nuôi con với thẩm phán, chắc chắc không có cơ hội chiến thắng Thắng thua, thẩm phán nói là được.
Bạch Nhược Hy lén lút dậy, hạ thấp người xuống, dè dặt đi về phía hậu đài lều Huyền Thạc nhìn thấy bộ dạng lén la lén lút của cô, lập tức đứng dậy đi theo phía sau.