Phòng họp ồn ào lên ngay lập tức.
Xì xào bàn tán xôn xao.
Tuy nhiên, đã có tiếng nói ở khắp mọi nơi.
“Không đầy một giờ nữa, con tàu này sẽ tiến vào Khâu quốc, sau đó tàu của chúng ta sẽ không thể tiến vào vùng biển của họ, vì vậy hãy nhanh chóng phát động cuộc tấn công.”
“Không đánh được, Kiều Huyền Bân đã mang đi rất nhiều nhà khoa học của đất nước chúng ta …”
“Những người đó là những kẻ phản bội, những người nghiên cứu và phát minh vũ khí cho Khâu quốc. Họ là những người giống như giáo sư, đều đáng chết.”
“Đúng vậy, tôi ủng hộ tấn công, nếu không tấn công. Khi Kiều Huyền Bân trốn về Khâu quốc, sẽ có rất nhiều rắc rối trong tương lai.”
“Đánh …”
“Đánh”
“Không được …”
Phòng họp càng ngày càng sôi trào.
Bộ Dực Thành không thể đưa ra lựa chọn.
Anh ta chậm rãi nhìn Kiều Huyền Thạc và hỏi: “Chúng ta có nên tấn công hay không?”
Kiều Huyền Thạc không trả lời, còn Đặng Khẳng bên cạnh thì vô cùng kích động: “Nhất định phải đánh, nhóm người trên tàu đều là những kẻ phản bội, gián điệp, tội đáng chết, không có gì đáng thương xót. Cơ hội sắp không còn, sau này sẽ không có cơ hội nữa.”
Bộ Dực Thành làm như không nghe thấy anh ta, và nhìn Kiều Huyền Thạc rất nghiêm túc, chờ đợi câu trả lời của anh.
Đôi mắt của Kiều Huyền Thạc nhìn tách trà nguội lạnh trên mặt bàn.
Trái tim rất đau, rất khó chịu… .
Truyện đề cử: Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn (Đoạt Lại Vợ Yêu)
Người trên thuyền chính là anh cả của anh, Kiều Huyền Bân.
Nhưng sai lầm là anh ta lương nhờ Khâu quốc, một lòng muốn trở thành người của Khâu quốc, thậm chí hy sinh mạng sống của mình cho Khâu quốc.
Trong thời cổ đại, những người như vậy được gọi là Hán gian.
Có thể liên lụy đến 9 họ (chu di cửu tộc).
“Huyền Thạc…” Bộ Dực Thành gọi anh.
Kiều Huyền Thạc quay lại, nhìn lướt qua màn hình, hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm.
Anh nói rất oai vệ trước hàng chục lãnh đạo cấp cao có mặt rằng: “Bây giờ bắt đầu bỏ phiếu, những ai muốn tấn công cả con tàu, thì hãy giơ tay.”
Đặng Khẳng là người nhanh chóng giơ tay đầu tiên, tiếp theo là tay này đến tay khác.
Bảy mươi phần trăm trong số những người có mặt muốn tấn công trực tiếp.
Câu trả lời đã xuất hiện.
Rõ ràng, đây là một kết quả công bằng.
Đây cũng là định mệnh cuối cùng của Kiều Huyền Bân.
“Việc này thuộc quyền chỉ huy của tướng Đặng, tôi sẽ không tham gia.” Kiều Huyền Thạc chậm rãi đứng dậy, hơi cúi đầu chào mọi người: “Và tôi từ bỏ quyền can thiệp.”
Nói xong, anh cầm điện thoại di động xoay người.
Người trên thuyền là anh cả của anh, ai lại sẵn sàng tự mình đánh bom anh cả của mình?
Những người có mặt đều hiểu anh ấy rất rõ.
Sau khi Kiều Huyền Thạc đi ra ngoài.
Bộ Dực Thành lập tức hạ lệnh đi xuống, “Đặng tướng, việc này sẽ giao cho ngài chỉ huy.”
Đặng Khẳng đứng dậy, và hình ảnh trên màn hình ngay lập tức được chuyển đến Trung tâm Căn cứ thử nghiệm Tên lửa đạn đạo Quốc gia.
Sau tất cả các kết nối, các kỹ thuật viên toàn quốc ngay lập tức chào tất cả các lãnh đạo trong văn phòng.
“Chuẩn bị tên lửa tầm xa, nhắm mục tiêu … định vị và theo dõi, mục tiêu ở vĩ độ bắc …”
Kiều Huyền Thạc từng bước ra khỏi khu quân sự đang xây dựng.
Bước chân anh nặng trĩu, mắt nhìn xa xăm không có tiêu cự, hàm chứa những giọt nước mắt nhạt nhoà.
Thời gian trôi nhanh, năm tháng vô ngần.
Tình anh em trước đây khắc sâu trong lòng, anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày như vậy.
Rốt cuộc đã sai từ đâu?