Sau khi ngắt cuộc điện thoại với Kiều Nhất Hoắc, Trần Tĩnh ném điện thoại xuống giường, bất lực ngồi xuống, hai tay ôm chặt đầu, cúi gập người, tâm trạng thấp thất thần, bất thường.
Bà biết Nhất Hoắc muốn làm gì.
Kiều Nhất Hoắc không thể ở lại Tịch quốc được nữa, sau khi sự việc bại lộ, chắc chắn Kiều Huyền Thạc sẽ tìm cách để bắt ông ta, nên ông ta muốn đưa bà theo khi ông ta rời đi.
Kiếp này có lẽ bà sẽ không thoát khỏi sự kiểm soát của tên ác quỷ này.
Suy nghĩ hồi lâu, Trần Tĩnh lo lắng quay người lại, nhấc điện thoại trên giường lên, bấm số của Kiều Huyền Bân.
Điện thoại vang lên một hồi, Kiều Huyền Bân kết nối, hỏi: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
“Huyền Bân, con có bận gì không? Mẹ có chuyện muốn con giúp.” Trần Tĩnh lo lắng hỏi.
“Có chuyện gì vậy mẹ nói đi.”
“Bây giờ con có rảnh không? Mẹ muốn gặp con, về chuyện chú hai của con. Em ba của con bây giờ không có ở nhà. Mẹ không biết gọi ai. Con à, thật sự hiện giờ mẹ không biết phải làm sao.”
Lời nói của Trần Tĩnh càng lúc càng căng thẳng, giọng nói của bà run run.
“Mẹ, mẹ đừng lo, con sẽ lái xe tới gặp mẹ ngay.” Kiều Huyền Bân bình tĩnh trả lời: “Mẹ hãy đợi con ở nhà, con qua ngay.”
“Được.”
Cuộc gọi kết thúc, Trần Tĩnh giữ chặt điện thoại, cảm thấy rất bực bội. Đứng dậy, đi lại trong phòng, chìm trong suy nghĩ lo lắng.
Nếu bà nói với hai con trai của mình về việc giết Lư quản gia, chúng nhất định sẽ tìm cách giúp bà thoát khỏi mối đe dọa của Kiều Nhất Hoắc.
Sau khi suy nghĩ, Trần Tĩnh nhấc điện thoại gọi cho Kiều Huyền Hạo.
Tại Khâu Quốc.
Trăng thanh gió mát giữa đêm khuya.
Một bóng đen chậm rãi bước ra khỏi bãi đậu xe, đội một chiếc mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đen, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén.
Hắn bước vào thang máy, cúi đầu thật thấp trong góc rồi ấn lên tầng cao nhất.
“Tinh…” Cửa thang máy trên tầng cao nhất mở ra, và bên ngoài hành lang tối om.
Bóng đen bước ra khỏi thang máy, rồi từ từ bước đến cánh cửa cuối đoạn đường quen thuộc.
Đứng ở cửa, hăn ta lấy thiết bị công nghệ cao cấp từ trong túi ra gây nhiễu cảm biến ở cửa, rồi cẩn thận gõ mật khẩu rồi đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng rất yên tĩnh, hắn bước nhẹ nhàng vào trong.
Bóng đen rất quen thuộc với vị trí của căn phòng này, hắn liền đi thẳng đến phía trước một cỗ máy cực lớn rồi bật nó lên.
Trong nháy mắt, toàn bộ thiết bị trong căn phòng toàn bộ đều được bật lên, màn hình máy tính cũng sáng lên, tất cả thiết bị công nghệ tiên tiến cũng sáng lên đèn báo.
Lúc này, căn phòng đã có chút chút ánh.
Hắn lo lắng ngồi trước một màn hình máy tính lớn, cầm chuột thao tác và gõ nhanh vài từ trên bàn phím, dữ liệu dày đặc hiện lên trên màn hình.
Ngay khi hắn vừa xuất những dữ liệu này bằng ổ USB thì những tiếng bước chân nhẹ nhàng cũng vang lên từ phía sau lưng.
Hắn hơi giật mình, phản xạ nhanh, đứng dậy xoay người đưa tay định chạm vào khẩu súng trên thắt lưng, còn chưa kịp lấy súng thì người phía sau đã chĩa súng vào trán hắn.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói ngọt ngào nhưng phi thường nghiêm túc và lạnh lùng.
Nòng súng dí ở trên trán, người mặc đồ đen cứng đờ, dưới phản chiếu ánh sáng yếu ớt, hắn mơ hồ nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn mảnh mai của đối phương.
“Nửa đêm nửa hôm, lén lút đột nhập công ty, tội phạm hay trộm cắp, tôi có nên giao cho anh cho Lão đại không? Hay là tôi nên giết anh ngay bây giờ?” Lư Tiểu Nhã cười tà mị hỏi.
Bóng đen khó chịu cởi khẩu trang xuống, lạnh lùng nhìn Lư Tiểu Nhã nói: “Còn cô? Cô mới vào công ty chậm hơn tôi một bước, nhưng cũng không che giấu được khả năng cô lẻn vào công ty mưu đồ bất chính.”
Lời nói phát ra chính là của Doãn Đạo.
Khóe miệng Lư Tiểu Nhã hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười tà mị, nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ là để quên hồ sơ trong văn phòng của tổ chức, bây giờ đến lấy lại mà thôi.”
Doãn Đạo khinh thường, nhẹ nhàng đưa tay vào túi quần của anh nhướng mày, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, mỉa mai nói: “Cô phải mang theo súng mới lấy được tài liệu, lại còn là nửa đêm lại tới đây? Xem ra là tài liệu này rất quan trọng.”
“Tôi đây không muốn cùng anh tranh cãi, coi như xui xẻo gặp phải anh. Không biết Doãn tiên sinh có từng nghe qua một câu nói nổi tiếng. Có thù không báo phi nữ tử, sơn thuỷ có lúc cũng tương phùng sao.”
Doãn Đạo rất khinh thường, cười nhạt chế nhạo.
“Đi, mau theo tôi ra ngoài.” Lư Tiểu Nhã lạnh lùng ra lệnh.
Doãn Đạo bình tĩnh bước ra ngoài.
Tuy nhiên, anh hoàn toàn không lường trước được điều gì sẽ xảy ra với mình.
Trong đêm khuya thanh vắng, con sông dài nhất đất Khâu Quốc có một cầu vượt bắc qua, một cái cần cẩu khổng lồ dài năm mét, từ trên đỉnh Doãn Đạo trần như nhộng chỉ còn một chiếc quần lót đen, hai tay bị trói và treo lơ lửng trên không.
Cần cẩu đem Doãn Đạo vươn ra khỏi sông dài.
Lư Tiểu Nhã khoanh tay trước ngực, đắc ý cười, dùng điện thoại di động chụp lại ảnh Doãn Đạo.
“Thưởng thức đi. Trời sáng, sẽ có rất nhiều nhân viên văn phòng lái xe theo đường cao tốc này. Thật đáng tiếc khi anh có thân hình đẹp như vậy mà không thể hiện ra.”
Doãn Đạo lúc này rất xấu hổ, cả cơ thể cũng gồng mình mạnh mẽ thu người lên để chống chọi với cái lạnh của gió đêm, nhưng anh không thể chịu được bản thân xấu hổ như vậy.
Anh đường là chủ tịch của tập đoàn Doãn thị và là chỉ huy thứ hai của Ưng Tổ chức, vậy mà anh giờ đây thực sự đã bị tiểu tiện nhân này chơi đểu hai lần, thật khốn khổ. Xem ra lần trước anh không nên nhân từ với cô ta, đáng ra phải dùng cây gậy bóng chày đó đập chết cô ta.
Doãn Đạo nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: “Tiểu tiện nhân, cô có biết hậu quả của việc làm này không? Thả tôi xuống ngay lập tức, nếu không, cô khó có thể sống sót trở về.”
Lư Tiểu Nhã cười ha hả vài tiếng, nhìn về hướng người đàn ông đang bị treo lơ lửng trên không, tự hào hét lên: “Anh là đồ biến thái chết tiệt, cứ đợi ở đây đi. Sáng sớm ngày mai, sẽ có rất nhiều phương tiện truyền thông đến phỏng vấn anh. Sẽ có lính cứu hỏa, cảnh sát, và rất nhiều người đến coi. Hãy vui vẻ tận hưởng đêm đẹp trời này và niềm vui trên biển này đi.”
“Cô thật sự không sợ chết sao?” Giọng nói lạnh lùng của Doãn Đạo giống như một sứ giả địa ngục, không thể chờ đợi để giết chết Lư Tiểu Nhã.
Lư Tiểu Nhã khịt mũi khinh thường, cầm chìa khóa cửa xe cần cẩu trong tay ném xuống biển, vỗ vỗ lòng bàn tay, cười nhẹ nói: “Tên biến thái, anh lần trước chẳng phải cũng cởi hết quần áo của tôi sao? Còn dám cầm gậy bóng chày doạ tôi? Lư Tiểu Nhã tôi từ nhỏ đã không sợ gì. Ngày hôm sau tôi ngay lập tức muốn dùng dao đâm chết anh, nhưng điều đó lại quá dễ dàng đối với anh. Anh là một người đàn ông kiêu ngạo, thiếu tôn trọng phụ nữ, cần phải cho anh một bài học. Hãy nhớ lấy sự xấu hổ của ngày hôm nay và về sau học cách tôn trọng phụ nữ, bằng không anh sẽ chết rất thảm hại.”
Nói xong, Lư Tiểu Nhã xoay người và vui vẻ rời đi. Vừa đi cô vừa lấy điện thoại ra gọi.
Giọng nói tức giận của Doãn Đạo từ phía sau truyền đến: “Lư Tiểu Nhã, đồ bỉ ổi, cô sẽ xong đời với tôi”
Lư Tiểu Nhã tiếp tục đi về phía trước, ngọn đèn đường màu vàng lờ mờ phản chiếu lên thân thể nhỏ nhắn cô.