Cửa bị đóng lại.
Thư ký cùng Lam Tuyết đều bị trận này cho dọa cho phát sợ, liền vội vàng đứng lên đi đến nơi hẻo lánh, để tránh bị thương mình, an tĩnh xem kịch.
Trần Âu cùng mấy tên bảo vệ, không nói hai lời, cầm lấy côn sắt liền hướng về phía Doãn Âm cùng mấy tên bảo vệ mà đánh.
Hỗn loạn lung tung chiến đấu.
Doãn Âm cùng hai tên bảo vệ không có vũ khí, mà lại ít người, chỉ chốc lát liền bị đánh ngã trên mặt đất, vết thương chồng chất động đậy không được.
Trần Âu đã chế phục được hai tên bảo vệ, liền nhìn về phía Doãn Âm, anh ta lập tức giơ lên côn sắt tiến lên.
Bạch Nhược Hy vốn định gọi anh ta lại, đừng đánh phụ nữ.
Nhưng cô vừa mới mở miệng, âm thanh còn chưa hề phát ra, Doãn Âm đột nhiên một cước hung hăng đá lên mặt Trần Âu, trong nháy mắt đem Trần Âu đá bay.
““Dừng tay” Bạch Nhược Hy kịp thời hô ngừng.
Tất cả mọi người dừng lại, phì phò hơi thở lui lại.
Bạch Nhược Hy cau mày, rất là nghi hoặc nhìn Doãn Âm, phát hiện cô ta giờ phút này quanh thân tán phát khí tràng ngang ngược nguy hiểm, thập phần cường đại.
Cô ta tỉnh lại rất là kinh ngạc.
Mình tại trường quân đội tốt xấu cũng huấn luyện nửa năm có thừa, cho dù có thể khiêng đánh một hai người đàn ông, nhưng cũng không có biện pháp một địch năm lại đánh mấy hiệp.
Người phụ nữ này không đơn giản.
Dưới tình huống nguy hiểm, cô ta vẫn là bại lộ năng lực.
Doãn Âm vò cổ tay, như ma quỷ kinh khủng, hung hăng nhìn chăm chăm Bạch Nhược Hy, mỗi chữ mỗi câu: “Họ Bạch kia, cô chờ cho tôi, tôi sẽ để cho cô nếm thử Doãn Âm tôi lợi hại như thế nào.”
Bạch Nhược Hy gạt ra nụ cười yếu ớt, bình tĩnh gật đầu: “Tốt, tôi chờ”
Doãn Âm xoay người, tóc dài hất lên, lực đạo mạnh mẽ, nổi giận đùng đùng rời đi.
Cô ta mang hai tên vệ sĩ cũng khó khăn đứng lên, bị thương, lảo đảo đi theo rời đi.
Trần Âu mang theo những bảo vệ khác đi theo phía sau Doãn Âm, tay cầm côn sắt khí thế lạnh thấu xương.
“Hộ tống” bọn họ rời đi.
Văn phòng an tĩnh trở lại, thư ký vội vàng lên thu thập tàn cuộc.
Lam Tuyết rất là nghi ngờ nhíu mày, đi đến bên cạnh Bạch Nhược Hy, vẫn không bình Tĩnh nổi kinh ngạc: “Nhược Hy, người kia có thật là cậu chị dâu sao? Quá lợi hại, tớ vậy mà không biết chị ta có thể đánh nhau như vậy”
Bạch Nhược Hy sắc mặt càng thêm ám trầm, giữa lông mày cũng không có thắng lợi vui sướng, trong lòng càng l lo lắng, mơ hồ cảm giác tình thế không tốt.
Cô trầm mặc một lát, kịp phản ứng, nhìn xem Lam Tuyết, khẩn trương nói: “Lam Tuyết, lấy đoạn video ra, cắt đoạn video tốt đưa cho tớ”
“Cậu muốn video làm gì?”
“Có chuyện cần làm”
“Được, tớ bây giờ lập tức đi tới phòng quan sát”
Nói xong, Lam Tuyết lập tức rời phòng làm việc.
Bạch Nhược Hy hơi có vẻ bất an đi trở về, ngồi trở lại bàn hội nghị, trong lòng có chút lo lắng. Vội vàng lấy điện thoại di động ra, điện thoại cho Kiều Huyền Thạc.
Tiếng chuông vang lên, kết nối với Kiều Huyền Thạc, âm thanh khàn khàn từ tính thì thào truyền đến: “Nhược Hy”
“Anh ba, chúng em sẽ cho anh một đoạn video” Bạch Nhược Hy sâu kín mở miệng.
Kiều Huyền Thạc nhàn nhạt cười: ” video sao của em sao? Có hung bạo với đồi trụy không?”
Bạch Nhược Hy bất đắc dĩ đỡ lấy cái trán, thở dài một tiếng, cười yếu ớt nói: “Có hung bạo, nhưng không đồi trụy”
Kiều Huyền Thạc khinh ngữ khí trêu đùa, bởi vì quá lâu không có gặp mặt, tưởng niệm hóa thành câu nói, ẩn ẩn lộ ra tâm tư: “Anh càng ưa thích cái sau.”
“Anh ba, anh luôn không nghiêm chỉnh, là cùng ai học thói xấu?” Bạch Nhược Hy ngọt ngào ý cười ở trong lòng dập dờn, nhưng trên miệng vẫn là không nhịn được muốn khiển trách anh ngả ngón.
“Tại tưởng niệm bên trong chậm rãi biến thành xấu, nghiêm chỉnh mà nói, là em dạy cho anh”
Bạch Nhược Hy mân môi, thở dài một tiếng, khóe miệng vẫn như cũ cười mỉm, nhưng trong lòng cũng đồng dạng tưởng niệm.
Dì Tĩnh chưa tỉnh lại, Kiều Huyền Thạc đều phải ở lại bệnh viện theo bà ấy, còn muốn sẽ quân đội xử lý sự vụ, loay hoay căn bản không dứt ra được.
Thậm chí nói chuyện điện thoại cũng rất ít, Bạch Nhược Hy tận lực để cho mình khắc chế không nghĩ tới, không đi quấy rầy anh.
“Anh ba, anh buổi tối hôm nay sẽ ở đâu?”
“Quân đội, anh hôm nay có một cái hội nghị trọng yếu muốn mở, thế nào?”
Bạch Nhược Hy thật sâu thở dài một tiếng, lại hỏi: “sau đó anh về nhà nghỉ ngơi?”
“Ban đêm không trở về, hôm nay đến phiên anh đi trông coi mẹ, xế chiều ngày mai, anh hai tan tầm, anh mới đi về nghỉ”
Bạch Nhược Hy lập tức hưng phấn hỏi: “Buổi chiều mấy giờ?”
Kiều Huyền Thạc giọng rất là ôn nhu: “Em muốn gì?”
“Em…” Bạch Nhược Hy ngượng ngùng không dám nói lời nào, rầu rĩ thì thào nhỏ nhẹ: “Em chính là muốn đi thăm dì Tĩnh..”
Kiều Huyền Thạc ngữ khí nhẹ nhàng, mơ hồ lộ ra một vẻ lo âu, “Vẫn là như cũ, hôn mê bất tỉnh, gần nhất mời hộ lý làm xoa bóp cho bà ấy, ngủ lâu quá cơ bắp sẽ bị rút.”
Bạch Nhược Hy trái tim trong nháy mắt chìm xuống, khó chịu không nói ra lời.
Cô muốn đi chăm sóc cho dì Tĩnh, thế nhưng là xí nghiệp cần cô, nhân viên chờ cô quyết định.
Lam Tuyết mở cửa đi vào, Bạch Nhược Hy nhìn thấy Lam Tuyết, vội vàng nói: “Anh ba, anh tắt điện thoại đi, hai phút sau sẽ phát một phần video, anh xem sẽ hiểu”
“Được”
Kiều Huyền Thạc trả lời.
Gián đoạn trò chuyện.
Lam Tuyết cầm USB tới, Bạch Nhược Hy lập tức tiếp nhận, nhanh chóng đi đến máy vi tính phía trước, đem USB bỏ vào, chăm chú thao tác, đem video phát cho Kiều Huyền Thạc.
Lam Tuyết một tay chống đỡ mặt bàn, sắc mặt nghiêm túc, “Nhược Hy, tớ nghe cậu nói, mẹ của anh ba cậu bị tấn công, mà hung thủ rất có thể là người nhà họ Kiều, cậu bây giờ là hoài nghi chị dâu của cậu?”
Bạch Nhược Hy ngẩng đầu nhìn về phía Lam Tuyết, rất là chăm chú hỏi lại: “Lam Tuyết, vậy cậu cảm thấy nhà họ Kiều nhiều người như vậy, ngoại trừ Anh ba rất lợi hại bên ngoài, còn có ai có thể từ ban công bên ngoài tuỳ tiện ra vào?”
Lam Tuyết nhún nhún vai, mân môi biểu thị không biết.
Bạch Nhược Hy lòng đầy căm phẫn thì thào: “Anh ba của tớ nhất định sẽ bắt được hung thủ, dám làm cho dì Tĩnh bị thương như vậy, lại còn ác độc muốn hủy nhan sắc của dì Tĩnh, nếu bắt được người đó tớ nhất định phải dùng đao rạch nát mặt của người đó ra”
Lam Tuyết ngắm nhìn khuôn mặt Bạch Nhược Hy, trêu chọc nói: “Nhược Hy, cậu có biết không, cậu mỗi lần nói đến anh ba, luôn luôn như vậy tinh thần phấn chấn, mặt mày tỏa sáng”
Bạch Nhược Hy xấu hổ che khuôn mặt của mình, chăm chú nhìn Lam Tuyết, trừng mắt nhìn: “Tớ có sao?”
Lam Tuyết cười yếu ớt gật đầu: “Có.”