Doãn Nhuỵ khinh khỉnh lẩm bẩm: “Tôi chưa bao giờ có thói quen gõ cửa khi ở nhà của chính mình.”
“Cho nên, tố chất của cô cũng chỉ có thế thôi.”
Lời nói châm chọc của Bạch Nhược Hi khiến sắc mặt Doãn Nhuỵ tái mét, vốn dĩ đang sôi máu trong bụng, lúc này lại càng tức giận hơn.
Cô ta khinh thường hừ lạnh, đứng bên cạnh Bạch Nhược Hi, nhướng mày, lạnh lùng nhìn: “Bạch Nhược Hi, cô hiện tại đều có thể nở nụ cười khi đã ngủ say, đột nhiên có bố mẹ tốt như vậy, một gia đình tuyệt vời như vậy, có như vậy…”
“Doãn Nhuỵ …” Bạch Nhược Hi quay sang nhìn cô ta không hài lòng rồi ngắt lời cô: “Người phụ nữ mà cô nên biết ơn nhất trên đời này chính là An Hiểu, bà ta đã sinh ra cô nhưng rồi lại lén đánh tráo cô, điêu này thật đáng khinh. Cuộc sống huy hoàng của cô, tất cả những gì cô có bây giờ đều thuộc về tôi. Những gì tôi có đã bị cướp mất bao nhiêu năm, tôi không muốn lấy lại nó thi cô cũng đừng quá kiêu ngạo. Bố cô là ông chủ của một xí nghiệp, mẹ cô là tội phạm, huyết thống vốn không phải ưu tú thì đừng cho rằng bản thân vượt trội.”
…
Doãn Nhuỵ mặt đen như mực, nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể phản bác một lời.
Bạch Nhược Hi tiếp tục gấp quần áo, quay người lại, nhìn cô ta rồi thuyết phục: “Có thời gian thì vào tù mà thăm mẹ cô, nếu còn chút nhân tính thì thuê luật sư cho bà ta, như vậy sẽ bớt bị bỏ tù trong một vài năm.”
“Nhân tính?” Doãn Nhuỵ khinh khỉnh khịt hừ lạnh hỏi: “Cô thì sao? nuôi dưỡng cô 24 năm, vậy mà lại để chồng mình bỏ tù bà ấy, cô có tư cách gì mà nói tôi.”
Bà ta chẳng khác gì một kẻ buôn người, bắt cóc trẻ con. Tôi không hận bà ta vì đã để tôi sống. Người đã sinh ra tôi là Phương Tiểu Ngọc, người đã nuôi dưỡng tôi là Doãn gia. Tôi nhớ trước đây cô từng nói với tôi, mẹ đối xử với tôi còn không bằng một người ngoài, vậy sao tôi phải biết ơn chứ?” Bạch Nhược Hi nói xong, cô đi ngang qua, bả vai đập mạnh vào vai Doãn Nhuỵ.
Doãn Nhuỵ lảo đảo hai bước, lùi lại gần như muốn ngã.
Bạch Nhược Hi trực tiếp đi vào phòng chứa quần áo.
Doãn Nhuỵ nheo đôi mắt lạnh lùng nhìn bóng lưng cô, hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt và móng tay cắm sâu vào da thịt, hai mắt như bốc lửa.
Lúc này, cô ta nhìn thấy điện thoại di động của Bạch Nhược Hi đặt trên bàn trong phòng.
Không nói một lời, cô ta bước tới và nhanh chóng nhấc máy, xoay người rời đi.
Bạch Nhược Hi từ phòng chứa quần áo đi ra, vừa vặn nghe thấy tiếng đóng cửa, nhìn thoáng qua liền phát hiện Doãn Nhuỵ đã rời khỏi phòng.
Cô không nghĩ nhiều, xoay người bước vào phòng tắm.
Doãn Nhuỵ cầm điện thoại di động của Bạch Nhược Hi, vội vàng trở về phòng, mở màn hình nhập mật khẩu.
Cô lập tức nhớ ra, vội nhập dãy số mà Bạch Nhược Hi đã dùng lúc trước nhưng không khớp, lo lắng ngồi trên giường, tiếp tục nhập sinh nhật Bạch Nhược Hi, nhưng vẫn không mở được.
Cô ta thử nhập thêm sinh nhật của Kiều Huyền Thạc một lần nữa, nhưng vẫn không đúng.
Lúc này cô ta rất khó chịu ngả người xuống giường lớn, nhìn trần nhà suy nghĩ.
Theo hiểu biết của cô ta về Bạch Nhược Hi là một người phụ nữ rất đơn giản, thích ghi nhớ mật khẩu theo cách đơn giản nhất, nhưng đó không phải là ngày sinh của cô?
“Không lẽ là?”
Doãn Nhuỵ nhớ ra được khi Bạch Nhược Hi cho cô xem giấy đăng ký kết hôn, cô đã nhớ nó rất kĩ vì rất hận Cô ta ngay lập tức nhập ngày đăng ký kết hôn của Bạch Nhược Hi và Kiều Huyền Thạc.
Điện thoại đã mở được.
Doãn Nhuỵ che miệng vui vẻ, ngạc nhiênđến không ngờ.
Nhìn điện thoại di động của Bạch Nhược Hi, cô ta su g sướng không nói nên lời, mở danh bạ điện thoại Bạch Nhược Hi, nụ cười trên khóe miệng càng lộ rõ hơn.
– Mặt trời lặn về phía Tây, những đám mây đỏ phản chiếu trên mặt đất, khiến không gian trở nên mờ ảo.
Hách Nguyệt lê thân thể mệt mỏi chậm rãi bước vào đại sảnh, ngón tay của anh yếu ớt kéo cà vạt, lần lượt mở ra từng chiếc cúc áo.
Đang chậm rãi lê bước chân thì có tiếng rắc một cái, giày của anh đã giẫm lên một món đồ chơi, búp bê dưới chân đã bị đạp bẹp dí.
Anh không khỏi nhíu mày thu chân lại, ngồi xuống chùng một gối, lắc lắc tay, nhặt lên Barbie xinh đẹp mặc váy cưới. Đôi mắt anh đỏ ngầu, khoé miệng nở nụ cười cay đắng.
Trong đầu anh vang lên giọng nói dịu dàng và dễ thương của hai đứa con gái, chúng thơm anh sung sướng vì anh đã mua tặng búp bê, hai đứa vòng tay qua cổ anh, hôn lên khuôn mặt đầy nước bọt của anh, nụ cười hạnh phúc đó đẹp như một thiên thần.
Chúng thích nhất là búp bê Barbie, thậm chí anh còn đặt mua một hộp lớn trang phục của Barbie để hai cô công chúa chơi.
Nhìn thấy mấy con búp bê bị giẫm nát, anh đau lòng nên lập tức sửa chữa rất nghiêm túc, một lúc sau khi sửa xong Barbie, anh lập liền điện thoại di động ra bấm số của Lam Tuyết.
Nhạc chuông vẫn cứ reo lên nhưng đầu dây bên kia không trả lời.
Hách Nguyệt cầm con búp bê và đi về phía cầu thang.
Một lúc lâu sau, khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói của Lam Tuyết vội vàng nói: Có chuyện gì vậy?”
Con gái quên búp bê ở đây, cô ở đâu để tôi đến đưa cho chúng”. Hách Nguyệt nói với giọng điệu lo lắng.
Mặc dù anh đã để họ tự đi và nói rằng sẽ không gặp nhau nữa nhưng chỉ trong một ngày, anh không thể không gặp chúng.
“Quên búp bê? Ý anh là gì?” Giọng Lam Tuyết rất lo lắng, vừa nói với Hách Nguyệt xong, cô đã nói với con gái phía bên kia: “Đừng chạy lung tung, kẻo bị cảm lạnh.”
“Đó là công chúa Barbie yêu thích của Hoan Hoan và Lạc Lac đánh rơi trong hành lang ở nhà, tôi …” đang nói, anh bỗng ngừng lại.
Hách Nguyệt không khỏi nở nụ cười bất lực, giọng nói buồn rầu.
“Một con búp bê giá bao nhiêu? Cúng lắm thì mua một con mới.”
Anh cho rằng suy nghĩ của mình lúc này thật nực cười.
Lam Tuyết nói: “Được, cứ để ở đó đi, không thì anh mang búp bê lên phòng con gái, hiện tại tôi rất bận, tôi cần tắm rửa cho chúng, vậy thôi không nói nữa”.
Nói xong, Lam Tuyết ngắt cuộc điện thoại.
Lúc này, trong lòng Hách Nguyệt bất chợt trống rỗng, cô đơn.
Anh đứng trên lối đi của tầng hai liếc nhìn xuống tầng dưới, anh đã quen sống một mình nhưng chưa bao giờ có cảm giác như thế này, căn nhà rộng kinh khủng mang lại đầy sự cô đơn và vắng vẻ.
Anh luôn cảm thấy mình là một kẻ máu lạnh, trên đời này không có người và thứ gì đáng để anh lưu tâm và đáng để anh chăm sóc.
Nhưng vào lúc này, trái tim anh như điên cuồng, nhung nhớ Anh không biết phải kiểm soát bản thân như thế nào nữa.
Anh đã bước qua độ tuổi vô lo vô nghĩ và không còn mơ về cuộc sống mà anh hằng mong muốn.
Ngay cả không khí dường như nói với anh rằng đây vốn là cuộc sống của anh, vậy có gì mà đáng buồn?
Hít một hơi thật sâu, anh lê từng bước nặng nhọc đi về phía căn phòng của Hoan Hoan Lạc Lạc.
Đẩy cửa bước vào, căn phòng công chúa màu hồng hiện ra trước mắt.
Anh vừa mới cất bước, thân thể đột nhiên cứng đờ.
Trong phòng tắm có tiếng nô đùa của một đứa trẻ, Lam Tuyết cáu kỉnh hét lên: Mẹ ướt hết rồi. Nếu các con còn làm thế này nữa, lần sau mẹ sẽ không giúp các con tắm đâu. Sau này mẹ sẽ để bố, hoặc nhờ dì tắm cho các con.”
Hách Nguyệt thân thể cứng đờ bất động, trái tim như bị sét đánh, đầu ngây ra, đôi mắt đỏ hoe của anh lập tức tràn đầy nước mắt lăn dài.