Lam Tuyết kéo một cái vali, một tay ôm Hoan Hoan, Lạc Lạc, ba người cùng nhau đi vê phía phòng soát vé.
Tuy nhiên, khi xem lại vé, nhân viên phục vụ đã trả lại hộ chiếu, vé máy bay cho cô và nói rất lịch sự: “Xin lỗi, cô không thể lên máy bay.”
“Tại sao?” Lam Tuyết lo lắng đặt hành lý xuống, cảm thấy nguy hiểm, lo lăng vô cùng.
“Cô đã bị tòa án ra đưa lệnh cấm xuất cảnh. Rất tiếc, chúng tôi không thể làm thủ tục cho cô được.”
“Bị cấm xuất cảnh?” Người đầu tiên Lam Tuyết nghĩ đến là Hách Nguyệt.
Chỉ cần một đêm đã đưa cô vào danh sách cấm xuất cảnh, ngoại trừ Hách Nguyệt ra, cô không nghĩ được là ai.
Cô không muốn lãng phí thời gian, lập tức thu lại hộ chiếu, đóng gói như một cái túi, bề Hoan Hoan đặt lên vali, sau đó bế Lạc Lạc, Hoan Hoan ngồi xuống vững vàng.
“Được rồi, Hoan Hoan ngồi vững.”
Lam Tuyết liều lĩnh quay người rời đi.
không thê rời khỏi Tịch quốc, cô phải tìm một nơi để trốn, ít nhất cô phải rời khỏi thành phố này.
Cô vừa ra khỏi cổng sân bay, đột nhiên một thân ảnh cao thẳng lóe lên trước mặt, chặn đường cô.
Cô ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai mê hồn của Hách Nguyệt, anh cười rạng rỡ, vô hại đang liếc mắt nhìn hai đứa trẻ sinh đôi với ánh mắt dịu dàng, nhưng trong mắt Lam Tuyết lúc này anh lại vô cùng ác độc.
Người đàn ông đang bày mưu tính kế, trên tay cầm hai con búp bê thỏ trắng bông dễ thương, lập tức thu hút ánh mắt vui mừng.
Như chưa thấy Lam Tuyết, anh nhẹ giọng dỗ dành: “Hoan Hoan, Lạc Lạc, ba mua cho con thỏ trắng này.”
“Ồ, đó là thỏ trắng.” Cả Hoan Hoan và Lạc Lạc đêu vui vẻ, mọi sự chú ý đều năm trong tay Hách Nguyệt.
“Gọi ba đi, ba sẽ cho con thỏ trắng.” Hách Nguyệt đung đưa con thỏ trắng trước mặt hai đứa trẻ.
Hai đứa trẻ nhìn Lam Tuyết vui vẻ chờ mong, chờ đợi sự đồng ý của cô.
Lam Tuyết thu hồi lửa giận trong lòng, lãnh đạm nói: “Anh Hách, anh hãy để ý lời nói của mình, xin đừng tự nhận con của người khác làm con của mình.”
Hách Nguyệt sắc mặt đột nhiên thay đổi, giống như thời tiết, vừa nắng đã mây mù, hắn chế nhạo hỏi: “Cô muốn đưa con gái tôi đi đâu?”
“Tại sao nó là con gái của anh được?”
“Lúc Chúng ta chưa chia lìa cô đã mang thai phải không? Cô đã sinh con mà không được sự đồng ý của tôi, che giấu tôi, tước đoạt quyền làm cha của tôi, cô có biết mình đã phạm bao nhiêu tội không?”
Lam Tuyết khinh thường nhếch mép, nhướng mày nhìn hắn, ôn nhu nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, đứa nhỏ không phải của anh, đừng ảo tưởng. Mặc dù thời điểm đứa trẻ xuất Hiện là khi sống với anh, nhưng tôi chắc chắn rằng cha của chúng không phải là anh mà là một người khác. Hãy tỉnh táo lại.”
Hách Nguyệt khế nhíu mày, tiến lên một bước, đưa tiểu bạch thỏ cho Hoan Hoan.
Khi Hoan Hoan đưa tay ra, chạm vào tiểu bạch thỏ, đột nhiên đau đớn kêu lên: “A…”
“Huhu…” Hoan Hoan bắt đầu khóc.
Lam Tuyết lo lắng ôm con vào lòng, dỗ dành: “Hoan Hoan, sao vậy?”
Hoan Hoan đưa tay lên, một giọt máu chảy ra trên ngón tay cái, Lam Tuyết sững sờ, đặt đứa trẻ xuống, lấy khăn giấy từ trong túi ra bọc tay con lại, đau khổ dỗ dành: “Hoan Hoan đừng khóc.”
“Chú ấy là quả trứng thối lớn.”
Hoan Hoan khóc đên thương tâm, tức giận nhìn Hách Nguyệt.
Lạc Lạc cũng cảm thấy đau khổ ngay lập tức, và hét vào mặt Hách Nguyệt: “Chú là một kẻ xấu xa, con thỏ trắng của chú đã cắn tay của em gái chảy máu.”
Lam Tuyết an ủi Hoan Hoan, Hách Nguyệt nhìn con thỏ trắng dính đầy máu của Hoan Hoan, nở nụ cười hài lòng.
Sau khi Lam Tuyết an ủi Hoan Hoan, cô kéo Hoan Hoan và Lạc Lạc dưới chân mình, dỗ dành nhẹ nhàng: “Hoan Hoan, Lạc Lạc, ôm chân mẹ, nhắm mắt lại, ngoan ngoãn.”
Hoan Hoan và Lạc Lạc không biết vì sao, cứ ngoan ngoãn làm theo.
Sự kiêu ngạo của Lam Tuyết tăng lên từng chút một, trừng mắt nhìn Hách Nguyệt, cảnh cáo từng chữ: “Tôi sẽ không để cho kẻ nào dễ dàng làm tổn thương con gái tôi, không ngờ bây giờ anh lại xấu xa như vậy, muốn xét nghiệm ADN của con gái tôi mà làm tổn thương con bé như thế này?”
Hách Nguyệt chậm rãi nói, giọng điệu lạnh lùng sắc bén, không có một tia nhiệt độ, khí tức mạnh mẽ kinh người như một bóng ma: “Nếu đứa nhỏ là của tôi, thì tôi nhất định phải giành lại, vô lương tâm là điều khó tránh khỏi. Tốt hơn cô nên chuẩn bị để nói lời tạm biệt với chúng đi.”
“Anh dựa vào đâu chứ?” Lam Tuyết tức giận mắng.
Hách Nguyệt chế nhạo, giọng nói lạnh như băng: “Quyên nuôi con do tòa án phán quyết.”
“Anh…” Lam Tuyết nhất thời không nói nên lời, người đàn ông nói rất rõ ràng, anh ta sẽ dùng bất cứ cách gì để giành lấy đứa trẻ.
Cô là một người bình thường thì Sao cạnh tranh với người đại thẩm phán để giành quyền nuôi con?
Người đàn ông chết tiệt, anh ta nhất định muôn dồn cô vào ngõ cụt mới thoả mãn sao?
Máu của đứa trẻ đã bị anh ta lấy, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ biết sự thật, lúc này cô hoang mang vô cùng, cô đưa tay sờ đầu đứa trẻ để không cho chúng thấy sự bất lực và hoảng sợ, không cho chúng nhìn thấy sự tức giận và căm hận của cô, cô hạ giọng cảnh cáo: “Anh Hách, nếu anh dám cướp hai đứa con gái của tôi, tôi sẽ sống chết với anh, Lam Tuyết tôi nói được làm được.”
“Tôi đang mong đợi.”
Anh ta nở một nụ cười đắc thắng một cách phù phiếm, khiêu khích: “Tôi cũng muốn xem cô sống chết với tôi như thế nào.”
“Hách Nguyệt”
“Đừng ép tôi” Lam Tuyết nhịn không được gầm lên một tiếng, nước mắt lưng tròng, đỏ bừng.
Tiếng gầm rú bắt lực của cô khiến hai đứa trẻ hoảng sợ và ôm chặt hơn, như sợ mẹ bỏ đi, chúng bám chặt lấy mẹ bất động, tiếp tục ngoan ngoãn nhắm mắt.
Hách Nguyệt khinh thường khịt mũi, vươn tay vẫy nhẹ.
Lúc này, vài vệ sĩ đi tới, cung kính đứng bên cạnh Hách Nguyệt.
Lam Tuyết tưởng bọn họ đang muốn tóm lấy đứa nhỏ, nên đột nhiên ngồi xôm xuống, ôm chặt lây hai đứa trẻ, dựng hết gai ốc khắp người như một con nhím, hung hăng nhìn Hách Nguyệt.
Hách Nguyệt quay lại và lệnh cho những vệ sĩ có mặt: “hãy đi theo cô ấy, đừng để mất dấu.”
“Vâng.” Một số vệ sĩ đồng thanh đáp lại.
Đây là lần đầu tiên Lam Tuyết nhìn thấy một người vô lí đến mức có thể theo dõi cô và quan sát cô một cách lộ liễu?
Dút lời, Hách Nguyệt bước một bước dài rời đi.
Nhìn bóng lưng của người đàn ông, trong lòng Lam Tuyết càng thêm bối rối, đứa nhỏ đang run rẫy trong vòng tay của cô, cô cũng run rẫy.
Bất lực, cô không biết phải làm gì và làm cách nào để tự cứu mình.
Cô biết rằng nước mắt không bao giờ là giải pháp cho một vẫn đề, cô nuốt nước mắt vào trong, bé hai đứa nhỏ lên, bỏ một đứa vào vali kéo rồi đẩy về phía trước.
Các vệ sĩ phía sau lập tức theo sau.