Thạc đặc thù, sợ có người hoặc
phóng viên nhận ra anh, cho nên
không đến trung tâm thành phố
đông đúc hẹn hò, mà đi tới khu
thương mại vắng vẻ ít người.
Bạch Nhược Hy không quan tâm
hẹn hò ở đâu, chỉ cân người hẹn hò
là anh, ở đâu, làm gì cũng không
quan trọng.
Hai người nắm tay tiến vào khu
thương mại, mua hai tấm vé xem
phim liên quan tới tình yêu ở quây
phục vụ rạp chiếu phim, gọi một ly
kem.
Nắm tay đi vào rạp chiếu phim,
trong phòng tối thưa thớt người,
không có mấy ai xem phim giữa
trưa.
Tìm chỗ ngôi vào.
Kiêu Huyền Thạc quan sát kĩ xung
quanh, đây là lân đầu tiên anh đi
vào rạp chiếu phim, mới biết được vì
sao các cặp đôi lại thích đến rạp
chiếu phim, bầu không khí này rất
tốt, tối đen rất hợp để thân mật.
Ngồi chưa được hai phút, phim đã
bắt đầu.
Bạch Nhược Hy ăn một miếng kem,
lại đưa kem đến bên miệng Kiều
Huyền Thạc, nhỏ giọng nói: “Anh Ba,
anh có muốn ăn không?”
Kiều Huyên Thạc không thích ăn
ngọt, nhưng giờ phút này lại rất
muốn ăn kem cùng cô, anh há
miệng cắn một miếng.
Lập tức mát lạnh tận tim, ngọt thấu
con tim.
Bạch Nhược Hy liếc phản ứng của
anh, mặc dù hơi tối song vẫn thấy
rõ.
Cô tì khuỷu tay lên thành ghế, ghé
lại gân mặt anh: “Anh Ba, ngon
không?”
“Ừm, rất lạnh rất ngọt.”
“Còn muốn ăn nữa không?” Hỏi
xong, Bạch Nhược Hy cũng cắn
miếng nhỏ.
“Muốn chứ” Kiều Huyền Thạc nói
xong, lập tức giữ gáy cô, kéo đầu cô
tới hôn lên môi cô.
Vị ngọt của kem vani vương vấn
giữa răng môi hai người, cảm giác
lửa băng kết hợp này khiến trái tim
Bạch Nhược Hy không ngừng run
rẩy.
BỊ hôn sâu trước mặt mọi người,
mặc dù không ai nhìn thấy, nhưng
lại có cảm giác tim đập nhanh và
ngượng ngùng.
Phim đã bắt đầu, kem tan chảy, hai
người đã hôn nhau đến nỗi khó dứt
ra.
Đột nhiên, tiếng rên rỉ của phụ nữ
truyên đến.
Hai người khẽ giật mình.
Kiều Huyền Thạc buông lỏng Bạch
Nhược Hy ra, nhíu mày nhìn về phía
màn hình phim.
Bạch Nhược Hy ngượng ngùng mím
môi, ngẩng đầu nhìn màn hình.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn, cả
khuôn mặt cô nóng bừng lên.
Cái này…
Trời ạ.
Phim gì đây?
Đây là phim gì?
Bạch Nhược Hy xấu hổ đến nỗi cúi
đầu xuống, lấy vé xem phim ra nhìn
tên phim.
Đây không phải là phim nước Tịch,
mà là phim nước ngoài, cái tên rất
văn nghệ: Yêu đến tận cùng.
Nhưng đây rõ ràng là phim “hành
động tình cảm” nghệ thuật.
Mặc dù không lộ da thịt, nhưng kịch
bản và ống kính mập mờ khiến
người ta nóng hết cả người, đây là
một bộ “phim hành động” được gắn
mác nghệ thuật.
Kiều Huyên Thạc chỉ hơi kinh ngạc
phút ban đầu, rồi nhanh chóng vào
trạng thái, nghiêm túc xem phim.
Bạch Nhược Hy rất bất an, ngượng
ngùng đến nỗi không còn mặt mũi,
căng thẳng nhìn ngó xung quanh,
cũng may bên cạnh không có ai,
song trước sau có mấy đôi tình
nhân đang ngôi.
Bạch Nhược Hy lúng túng liếc nhìn
Kiều Huyền Thạc, không ngờ người
đàn ông này xem vô cùng chăm
chú.
Tay cô túm tay áo Kiều Huyền Thạc
khẽ giật giật, Kiều Huyên Thạc
nghiêng đầu nhìn cô, dịu dàng nói:
“Sao vậy?”
“Chúng ta đừng xem loại phim này,
xấu hổ lắm”
Kiều Huyên Thạc chậm rãi tới gần
vành tai cô, cô ngượng ngùng rụt
đầu né, hơi thở nam tính của người
đàn ông bao lấy cô, mùi hương mát
lạnh thoang thoảng trên người bay
đến, thì thâm như hà hơi vào tai cô:
“Là phim nghệ thuật, đừng ngại
xem.”
Bạch Nhược Hy nhìn màn hình,
những cảnh mập mờ vừa rồi đã qua,
cảm giác xấu hổ biến mất, cô
không khăng khăng muốn đi nữa,
vừa xem phim vừa ăn kem đã chảy.
Cùng người đàn ông mình yêu xem
phim nghệ thuật tình yêu, trái tim
rung động mãnh liệt.
Cả bộ phim khoảng một tiếng rưỡi,
đúng là kịch bản rất hay, hơn nữa
còn có ẩn ý.
Nhưng một nửa kịch bản toàn là
“tình yêu đánh võ”.
Đi ra từ rạp chiếu phim.
Khuôn mặt Bạch Nhược Hy đỏ
bừng.
Kiều Huyên Thạc nắm tay cô, ra đến
cửa rạp, thấy vẻ mặt ngượng ngùng
và ánh mắt lúng túng của cô, không
nhịn được bật cười.
Bạch Nhược Hy bị anh cười càng
xấu hổ hơn, nắm tay trắng nõn đấm
nhẹ vào ngực anh: “Còn cười, đều
tại anh, tại sao lại chọn loại phim
này, ngượng chết đi được.”
Kiêu Huyền Thạc nắm chặt cổ tay
cô, kéo vào vòng ôm, giữ chặt eo
cô, ôm chặt cô, nhẹ nhàng nỉ non
bên tai cô: “Anh cũng không ngờ lại
là loại này phim, em chỉ xấu hổ, anh
thì khó chịu.”
Bạch Nhược Hy hiểu rõ ý anh, vội
vàng vùi đầu vào ngực anh, cười
trộm có chút hả hê.
“Vậy mà anh còn xem, đáng đời.”
Kiều Huyên Thạc hôn nhẹ trên đỉnh
đầu cô, hít sâu ngửi mùi thơm ngát
thoang thoảng trên người cô, giọng
khàn khàn: “Bởi vì em.”
Chỉ có ba chữ, không giải thích
nhiều thêm.
Bạch Nhược Hy thoáng ngẩn người,
hai tay không khỏi chậm rãi ôm lấy
eo anh, dựa vào lồng ngực anh lắng
nghe nhịp tim đập mạnh của anh.
Bởi vì em, ba chữ này bùi tai mà tốt
đẹp.
“Anh Ba, tiếp theo chúng ta làm gì
đây?”
“Ăn cơm, dạo phố, dẫn em đi biển
chơi.”
Bạch Nhược Hy dụi dụi vào lồng
ngực rắn chắc của anh, vui vẻ đồng
ý, ôm rồi thì không nỡ buông tay.
Người người qua lại ở cửa rạp chiếu
phim, bởi vì người yêu ôm nhau
thực sự quá phổ biến, nên không
khiến người ta cảm thấy kỳ cục.
Thật lâu sau, Kiều Huyền Thạc cúi
đầu nhìn cô gái đang ôm, hỏi: “Ngủ
rồi à”
“Đâu có.” Bạch Nhược Hy lập tức
buông tay ra, xấu hổ cười ngọt.
“Vậy đi thôi, chúng ta về nhà lại ôm
tiếp”
Kiều Huyên Thạc nắm tay cô đi đến
cửa.
Cuộc hẹn hò của hai người kéo dài
cả ngày.
Ăn món ngon mình thích ở nhà
hàng bình thường, đi loanh quanh
cửa hàng gần đó, chọn đồ cần thiết,
mãi đến chập tối, Kiều Huyền Thạc
lái xe chở cô đi ra bờ biển.
Ở bên người mình yêu, luôn cảm
thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Biển Dương.
Vùng biển lớn nhất nước Tịch, vô
cùng hùng vĩ tráng lệ.
Trời chiêu ngả về tây, ráng chiêu đỏ
nhuộm biển cả thành một màu đỏ
sóng gơn lãn tấn.
Gió biển vỗ nhẹ vào bãi cát vàng, có
đôi vợ chồng già nắm tay dạo bước,
cũng có gia đình bốn người cười
đùa ha hả.
Biển cả tĩnh lặng mênh mông vô bờ,
đẹp đến nỗi khiến người ta ngạt thở.
Bạch Nhược Hy cởi giày, bàn chân
trắng nõn đi trên hạt cát mịn, mỗi
một bước là một dấu chân.
Kiều Huyên Thạc đi theo sau cô,
cầm giày giúp cô, nhìn cô bước đi
tràn trê sức sống trước mặt, rất
đáng yêu.
Đã lâu rồi anh không thả lỏng như
hôm nay.
Hạnh phúc tới quá vội không kịp
chuẩn bị, anh sợ người phụ nữ trước
mặt sẽ như hạt cát, càng muốn nắm
chặt cô thì càng sợ cô sẽ chảy
xuống từ kế tay.
Bạch Nhược Hy đi một mạch, đi xa
mới quay đầu nhìn.
Ngoảnh đầu nở nụ cười thắm sắc
hương hoa.
Sợi tóc bay bay, nụ cười rạng rỡ,
giữa đôi mày là vẻ tao nhã, như
nàng tiên không vướng khói bụi
nhân gian.
“Anh Ba, đi nhanh chút đi.”
Kiều Huyền Thạc cười khẽ, bước
nhanh lên trước, sau khi đến gần,
Bạch Nhược Hy lập tức kéo cánh
tay anh lại, ngả người vào đầu vào
tay anh: “Nơi này thật đẹp, không
khí trong lành, gió thổi rất dễ chịu,
em thích bờ biển quá.”
“Sau này chúng ta ở bờ biển được
không?”
“Được.” Lòng ngọt như mật, Bạch
Nhược Hy ao ước: “Sau này chúng
ta sẽ tìm một căn nhà quay mặt về
phía biển, mở cửa sổ ra là nhìn thấy
mặt trời mọc rồi lặn, vứt bỏ tất cả
phiên não, rời xa tất cả xô bồ, sau
đó sinh cho anh một đàn con, ngày
ngày dẫn con nhặt vỏ sò, tản bộ
trên bãi cát.”
Nghe Bạch Nhược Hy mơ ước về
tương lai, khóe môi Kiều Huyền
Thạc hơi cong lên, nở nụ cười hạnh
phúc, nếu có cuộc sống như thế,
anh còn gì tiếc nuối nữa?
Có lẽ chỉ có một.
Tiếc nuối đau đớn nhất đời này của
anh, đó chính là không rõ tung tích
của mẹ, như bốc hơi khỏi cõi đời.