Thanh niên tóc vàng nằm lăn lộn đau đớn trên đất, nhưng ngoài miệng vẫn buông lời hung hãn như cũ, vô cùng hống hách.
"Cậu là ai cơ?"
Diệp Phàm nhìn xuống Tóc vàng, hỏi với vẻ rất hứng thú.
Dám đua xe như điên trong khu biệt thự Thiên Trường, còn dám tông vào người khác mặc kệ tính mạng của họ nữa.
Hành vi ngang ngược này quả thật khiến cho Diệp Phàm rất hứng thú.
"Bố của tao là Lý Cương! Ông tổng của tập đoàn Tập đoàn Hằng Đạt!"
Sau khi thanh niên Tóc vàng hét lên hai câu này xong, dường như được tiếp thêm sức mạnh, thế là hắn ngẩng đầu lên trợn trừng với Diệp Phàm.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười nhạt bên khóe miệng của Diệp Phàm, thanh niên tóc vàng bỗng nhiên rùng mình, vội vàng cúi đầu xuống.
Thật sự vừa rồi Diệp Phàm đã để lại bóng ma tâm lý rất lớn trong lòng hắn.
"Chẳng trách tên oắt cậu dám hung hăng càn quấy đến thế."
Diệp Phàm lập tức sáng tỏ ở trong lòng, ông tổng Lý Cương của tập đoàn Hằng Đạt, là một trong bốn tài phiệt lớn nhất ở thủ đô, nổi tiếng là ông trùm bất động sản ở Trung Quốc, sản nghiệp dưới trướng trải rộng khắp nơi trên toàn quốc.
Quan trọng nhất là khu dân cư Thiên Trường là nơi tập đoàn Hằng Đạt tạo nên.
"Thằng khốn! Mày sợ chưa! Đợi bố tao đến đi! Mày chỉ có nước chết!"
Thoáng thấy vẻ mặt của Diệp Phàm có thay đổi, tên tóc vàng đắc ý cười như điên bảo.
"Ha ha!"
Diệp Phàm cười khẩy một tiếng, sau đó đá một cú lên đùi thanh niên tóc vàng, hắn lập tức rú lên tiếng rên cực kỳ bi thảm lần thứ hai.
"Mau mau gọi bố cậu đến đây xin lỗi nhận sai đi, nếu không thì tôi không thể đảm bảo được cậu toàn thây trở về đâu đấy!"
Giọng nói u ám của Diệp Phàm làm da đầu tên tóc vàng tê rần, cả người run lẩy bẩy.
Tên tóc vàng nằm trên đất, nước mắt và máu tươi quệt khắp mặt, bây giờ hắn mới biết hôm nay mình coi như đã đá vào tấm sắt, Diệp Phàm vốn không nhớ mấy người bị hắn bắt nạt trước đây.
Đây là một kẻ tàn nhẫn!
Không! Đây phải là một kẻ tàn nhẫn hơn cả tàn nhẫn nữa!
Thanh niên tóc vàng run như cầy sấy, hắn rút điện thoại từ trong túi áo ra rồi vội vàng gọi điện thoại cho bố mình.
Két...
Hai tiếng phanh gấp thay nhau vang lên, một chiếc xe việt dã màu đen cùng một chiếc Lamborghini đang lao tới phanh ngay trước người Diệp Phàm và Tóc vàng.
"Lý Húc, cậu có chuyện gì vậy? Ở chỗ này mà cũng tông xe cho được à? Cậu kém thật đấy!"
"Đúng rồi đó! Đã bảo hôm nay quyết định thắng thua mà! Trận đấu vừa mới bắt đầu mà cậu đã tông xe rồi!"
Hai hắn thanh niên mặc đồ bơi vừa bước xuống xe vừa nói kháy.
Một tên nhuộm tóc màu đỏ chói, mặt mày xám ngoét như bị hư thận, một tên khác nhuộm đầu màu xanh lá làm người ta bội phục không thôi, cơ thể mập mạp, mặt mày dữ dằn.
"Đệt mợ, mày là ai thế? Lý Húc bị sao vậy?"
Thanh niên tóc đỏ đi đến gần mới phát hiện có điều khác thường, hắn ta nhìn Diệp Phàm đang đứng thản nhiên cùng với Lý Húc đang nằm thảm thương ở trên đất thì lập tức tỏ vẻ giận dữ.
"Tới đúng lúc lắm, bớt thời gian tôi phải đi tìm các cậu."
Diệp Phàm nhếch mép cười khẩy, anh vừa vung tay ra, hai tên thanh niên sắp đến gần Lý Húc kia lập tức hét lên một tiếng thảm thiết, rồi đồng loạt nhắn xuống đất.
"Mẹ nó rốt cuộc mày là ai? Dám ra tay với bọn tao nữa à! Mày có biết..."
Tên thanh niên tóc đỏ còn chưa phun ra hết lời chửi rủa đầy bực dọc của mình đã bị Diệp Phàm đạp một cái, lăn ra ngất xỉu.
"Ồn ào!"
Tên mập bị hất nhắn nằm trên mặt đất run lẩy bẩy, dù đau đến mức mặt mày vặn vẹo cả lại cũng không dám nổi nóng mắng chửi Diệp Phàm.
"Mau mau đi! Đừng có rề rà!"
Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn lướt qua phía xa xa, thấy có rất nhiều người dân đang chen chúc nhau tụ tập lại vây xem cùng bảo vệ đang chạy tới, thế là anh đá một cú vào mông tên mập.
Đáng tiếc là tố chất thân thể của tên mập quá kém, còn chưa kịp lấy điện thoại ra cầu cứu mà đã đau đến mức ngất lịm đi rồi.
"Tóc vàng này, tận dụng thời gian đi nhé, trong mười phút mà không có ai đến xin lỗi thì tôi chỉ đành ra tay với cậu thôi."
Diệp Phàm lia mắt nhìn về phía thanh niên tóc vàng, trên mặt treo lên vẻ tươi cười khiến Tóc vàng không kiềm được mà run rẩy, hắn hấp tấp điện thoại kêu cứu.
"Bố ơi, mau mau đến cứu con với! Con ở khu dân cư Thiên Trường!"
"Đúng ạ! Là khu dân cư Thiên Trường bố xây dựng đó! Trước hết bố đừng có hỏi nhiều như vậy nữa! Mau đến cứu con đã! Bố mà không đến kịp là con không còn được gặp mặt bố nữa đâu đấy!"
...
Tóc vàng nói một mạch vô cùng trôi chảy trong tiếng khóc nấc, làm Diệp Phàm phải hơi nghi ngờ rằng phải chăng tóc vàng cũng thường hay cầu cứu bố mình như vậy.
"Không tồi, đợi lát nữa chắc vẫn kịp giờ nấu cơm tối cho Nguyệt Nhi."
Diệp Phàm nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay của mình rồi thở phào nhẹ nhõm.
Thủ đô, câu lạc bộ An Lan.
Trong phòng trà thanh nhã, hương thơm vấn vít giữa không trung.
"Tên Vu Gia Đống kia quả thật chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi, không những bản thân bị bắt vào thôn La Gia, mà ngay cả nhà họ Vu có liên quan đến cũng xong đời luôn rồi."
Một thanh niên mặc áo đen đang ngồi trên ghế thưởng thức trà ngon nói với giọng cảm khái.
"Anh Hai đúng là liệu sự như thần, chẳng bù cho em, hay bị kích động, hại bản thân suýt nữa đã bị trục khuất ghế chủ nhà, cũng may mà có anh Tư giúp em, không thì bây giờ chắc em không uống nổi tách trà này đâu."
Tiết Quý mặc một chiếc áo khoác ca rô màu đỏ, vừa cười gượng vừa nói.
"Cũng do chú ngu, tên oắt Vu Gia Đống kia có lần nào nó sáng mắt được đâu, ai cũng thấy tên kia có liên quan đến quân đội, thế lực sau lưng rất lớn, chú còn dám đâm đầu vào họng súng!"
Lưu Tam đầu trọc lườm Tiết Quý một cái rồi mắng với giọng khinh khi.
"Biết sai là tốt rồi, lần sau Tiểu Quý tuyệt đối không được kích động như thế nữa, tuy chúng ta đều là con ông cháu cha, nhưng dù sao cũng không phải hạng mất não."
"Trước khi làm gì cũng phải biết cho rõ người nào có thể chọc, người nào không."
Thanh niên mặc áo đen xoay người lại, đưa tay đẩy gọng kính đen trên sống mũi của mình, nói lời thâm sâu khó dò.
"Nghe theo anh Hai."
Tiết Quý ngoan ngoãn gật đầu đáp.
"À mà lão Tứ đâu rồi? Nó không thể không biết hôm nay anh về nước chứ? Lâu rồi không gặp, bây giờ đến cả anh mà nó còn lười chào đón à?"
Con ngươi sâu thẳm của thanh niên mặc áo đen hơi ngưng lại, hắn nhìn về phía góc phòng trà, ra vẻ hơi nghi hoặc hỏi dò.
Lưu Tam khẽ cười: "Chắc là anh Hai không biết Liễu Thanh My cũng về thủ đô rồi."
Thanh niên mặc áo đen lộ ra vẻ đã hiểu, hắn gật đầu: "Chẳng trách... Cái tên này đúng là trọng sắc khinh bạn mà."
Trên đường đi đến câu lạc bộ Thiên Trường, một chiếc xe Maybach sang trọng hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, nhất là khi nhìn thấy người ngồi trên xe là một anh chàng thanh niên đẹp mã, có rất nhiều cô gái lộ ra vẻ mến mộ.
Thanh niên kia khoát một tay lên cửa sổ xe, ánh mắt luôn nhìn thẳng về phía trước.
Khi câu lạc bộ Thiên Trường dần xuất hiện trong tầm nhìn, khóe miệng thanh niên kia khẽ nhếch lên để lộ nụ cười lạnh như băng.
"Tôi lại muốn biết tên kia là thần thánh phương nào mà hấp dẫn em đến vậy."
Khu đô thị Thiên Trường, trên con đường nhỏ vắng vẻ, Diệp Nguyệt kéo cánh tay Liễu Thanh My vội vàng đi đến chỗ Diệp Phàm.
"Tiểu Nguyệt, em đừng lo lắng."
Áo khoác da bò của Liễu Thanh My bị cô kéo hơi lệch sang một bên, để lộ bờ vai trắng nõn xinh đẹp khiến người ta thấy phải chảy máu mũi.
Một lát sau, bước chân của Diệp Nguyệt bỗng dừng lại, trên mặt cô lộ ra vẻ do dự.
"My Thần, sao em thấy người kia giống anh em quá vậy?"
Cơ thể yêu kiều của Liễu Thanh My hơi run lên, sau đó vội vàng đưa mắt nhìn về phía trước.
Xuyên qua đám người đang rối loạn, chẳng mấy chốc Liễu Thanh My đã dừng ánh mắt lại ở trên người Diệp Phàm đang đứng dửng dưng giữa đám đông như hạc đứng trong bầy gà.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của Liễu Thanh My, Diệp Phàm đang đứng trong đám đông bỗng ngẩng đầu liếc mắt sang phía cô.
Trái tim thiếu nữ của Liễu Thanh My đập rộn ràng, cô vội vàng cúi thấp đầu xuống.
"Chị đã nghi em không phải em gái của Diệp Phàm rồi, người kia không phải anh của em sao?"
Liễu Thanh My ra vẻ cạn lời nhéo nhéo khuôn mặt của Diệp Nguyệt, nói với vẻ không vui.
"Thế bây giờ chúng ta có cần đi qua đấy không?"
Diệp Nguyệt làm mặt khổ, tất nhiên cô nhận ra Diệp Phàm, nhưng nhớ lại bản thân tự mình lén lút bỏ ra ngoài tham gia trò vui nên cũng có hơi lo không biết Diệp Phàm có mắng mình không, thế nên mới làm bộ không nhận ra Diệp Phàm.
"Tất nhiên là qua rồi, anh của em hình như đang gặp phiền phức."
Liễu Thanh My liếc nhìn một đám bảo vệ đang chạy tới từ xa, hàng mày dài mảnh khẽ nhíu lại.
"Ấy? Vậy chúng ta mau qua đó đi."
Diệp Nguyệt ra vẻ kinh ngạc, rồi không chần chừ lâu thêm nữa, cô vội kéo Liễu Thanh My chạy nhanh về phía Diệp Phàm.