"Thay đổi ngoại hình của anh!", Lâm Thiền cười cười nói: "Mặc dù anh Diệp rất đẹp trai, nhưng khí chất thì hơi ba chấm, vậy nên, phải xử lý lại cái đầu tổ quạ của anh, à, ngoài ra, quần áo cũng cần phải đổi..."
Diệp Phàm cau mày.
Nếu là lúc trước, anh chắc chắn sẽ chả buồn để ý đến Lâm Thiền.
Nhưng hôm nay, anh không phản đối ý kiến của Lâm Thiền.
Là bởi vì, anh vốn cũng muốn thay đổi ngoại hình của mình một chút.
Tóc tai dài quá, cả người trông vô cùng lôi thôi, nói đúng ra, Diệp Phàm bây giờ trông giống người rừng vừa đi ra từ rừng sâu.
Lâm Thiền lái chiếc xe thể thao màu đỏ, đưa Diệp Phàm đến một tiệm cắt tóc cao cấp của thành phố Áo.
Đợi đến khi Diệp Phàm cắt tóc xong, Lâm Thiền lại đưa anh đến trung tâm thương mại cao cấp, chọn cho anh mấy bộ quần áo.
Lâm Thiền là một cô gái rất có mắt thẩm mĩ, quần áo mà cô chọn cho Diệp Phàm đều rất hợp với khí chất của anh, kể cả Diệp Phàm cũng rất thích quần áo Lâm Thiền chọn cho anh.
Sau khi Lâm Thiền giúp Diệp Phàm thay đổi vẻ ngoài, Diệp Phàm trông hoàn toàn khác lúc trước, trông trẻ hơn hẳn, anh tuấn, tiêu sái, trông như một thiếu gia trẻ tuổi.
Giúp Diệp Phàm thay đổi ngoại hình xong, Lâm Thiền liền đưa anh tham gia buổi tiệc.
Dựa vào những gì Lâm Thiền nói, buổi tiệc hôm nay thực ra là buổi họp lớp đại học, nó có ý nghĩa quan trọng với cô ta.
Còn tại sao Diệp Phàm lại đi với cô ta tham dự buổi tiệc này, cô ta giải thích là muốn Diệp Phàm giả làm bạn trai cô, cô không muốn vì "độc thân", mà bị bạn bè "làm phiền".
Hoàng Gia Nhất Hiệu là một trong những câu lạc bộ cao cấp của thành phố Áo.
Buổi họp lớp đại học của Lâm Thiền cũng được tổ chức tại đây.
Mặc dù buổi tiệc ba giờ chiều mới chính thức bắt đầu, nhưng hai giờ chiều, Lâm Thiền đã đưa Diệp Phàm đi đến Hoàng Gia Nhất Hiệu.
Để tổ chức buổi tiệc họp lớp đại học, Lâm Thiền và bạn đại học đã thuê cả tầng ba của Hoàng Gia Nhất Hiệu.
Tầng ba của Hoàng Gia Nhất Hiệu có tổng cộng bốn phòng, trong đó đại sảnh lớn nhất được bố trí thành phòng khiêu vũ, còn đặt nhiều đồ ăn và rượu ngon, còn ba phòng còn lại, đều dùng để nghỉ ngơi.
Lâm Thiền và Diệp Phàm đến Hoàng Gia Nhất Hiệu sớm một giờ đồng hồ.
Nhưng họ không phải là người đầu tiên đến, ở tầng ba của Hoàng Gia Nhất Hiệu đã có mười mấy người đến.
Trong mười mấy người này có trai có gái, đều là bạn đại học của Lâm Thiền.
Nhìn thấy Lâm Thiền, mười mấy người này rối rít chạy đến chào hỏi Lâm Thiền, trông rất vui vẻ, hòa thuận, cảnh tượng trông vô cùng ấm áp.
Nhưng đúng lúc này một cô gái vô cùng quyến rũ đến tầng ba của Hoàng Gia Nhất Hiệu, cô ta mặc một chiếc váy màu đỏ, đi đôi giày cao gót màu đỏ đế đen, vừa đi vừa lắc la lắc lư, khoe vóc dáng hoàn mĩ tinh tế của mình.
Chỉ cần là đàn ông, đều bị cô gái quyến rũ này thu hút.
Dù là Diệp Phàm, cũng không kìm lòng được mà nhìn người phụ nữ quyến rũ thêm mấy lần.
"Hey, Lâm Thiền!"
Vừa mới đến cô gái xinh đẹp này đã lập tức vẫy tay chào Lâm Thiền.
Tuy nhiên, Lâm Thiền sau khi nhìn thấy cô ta, con ngươi xinh đẹp lóe lên sự khó chịu, nhưng cô ta là một cô gái có học thức, dù là người mà mình cực kì ghét, thì cũng chẳng hề mảy may biểu lộ sự khinh thường ra bên ngoài.
"Chu Hồng, lâu rồi không gặp, cậu càng ngày càng đẹp ra đấy!", Lâm Thiền cười nói với cô gái quyến rũ.
"Hi, hi, Lâm Thiền à, miệng cậu càng ngày càng ngọt đấy!", cô gái quyến rũ cười nói.
"Đâu có, đâu có, tớ chỉ nói thật thôi!", Lâm Thiền nói.
"Ha ha!", Chu Hồng rất vui, cũng rất đắc ý, cô nhìn sang Diệp Phàm đang đứng cạnh Lâm Thiền, lông mày cau lại, hỏi: "Lâm Thiền, anh chàng này là?"
"Ồ, anh, anh ấy là bạn trai tớ", Lâm Thiền vội vã trả lời.
Vẻ mặt Diệp Phàm vẫn bình tĩnh.
Trước đó anh đã đồng ý chuyện giả làm bạn trai của Lâm Thiền.
"Ồ?", Chu Hồng sững người, đôi mắt quan sát Diệp Phàm kĩ càng, sau đó nói với Lâm Thiền: "Lâm Thiền, mắt cậu tốt thật đấy, tìm được một anh bạn trai vừa đẹp trai lại khí chất ngời ngời thế này, nhưng mà không biết, anh ấy làm nghề gì nhỉ?"
"Anh, anh ấy...", Lâm Thiền không nghĩ đến chuyện này, bị Chu Hồng hỏi không đáp được.
May mà Diệp Phàm phản ứng kịp, anh trả lời Chu Hồng: "Tôi mở công ty ở nước ngoài".
"Thật à? Giỏi giang đến thế cơ à?", con ngươi Chu Hồng lóe lên, miệng cười như không cười, hơi thần bí, cô ta hỏi tiếp: "Anh tên gì?"
"Diệp Phàm", Diệp Phàm bình tĩnh nói.
"Họ Diệp?", Chu Hồng ngạc nhiên, vội vã hỏi: "Chẳng nhẽ anh là họ hàng của Diệp Khởi Sơn?"
"Không phải."
"Ồ."
Nghe thấy Diệp Phàm tự mình nói không có quan hệ gì với Diệp Khởi Sơn, Chu Hồng dường như thở ra một hơi, sắc mặt trong nháy mắt trở về như cũ.
Diệp Phàm nhíu mày, từ những câu hỏi vừa nãy Chu Hồng hỏi, có thể thấy, Chu Hồng muốn moi móc lỗi lầm của anh, mục đích là để làm khó Lâm Thiền.
Lâm Thiền là một cô gái thông minh, cô ta đương nhiên thấy được điều này, Chu hồng đang tìm lỗi của Diệp Phàm để đối phó với cô ta, vậy nên, cô ta vội vã nói với Chu Hồng: "Chu Hồng, tôi đưa bạn trai đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi, tí nữa gặp nhé".
Lâm Thiền muốn bàn chuyện riêng với Diệp Phàm một lúc.
Tí nữa tránh bị lộ sơ hở.
Tuy nhiên, Chu Hồng cũng không ngu, lập tức nhìn được tâm tư của Lâm Thiền, cô ta đường nhiên sẽ không để Lâm Thiền toại nguyện, vội vã nói: "Đừng mà, bao nhiêu năm không gặp rồi, nói chuyện thêm lúc nữa đi, tớ vẫn luôn rất nhớ cậu”.
"Chỉ là, từ lúc tốt nghiệp đại học đến nay, mọi người mỗi người một nơi."
"Còn Lâm Thiền cậu vừa tốt nghiệp đã đi nước ngoài, lần này họp lớp mới chịu về."
"Ừm, thế tớ đưa bạn trai đến phòng bên cạnh nghỉ đã nhé", Lâm Thiền nói.
"Đợi đã", Chu Hồng nói: "Lâm Thiền, mấy năm nay cậu thật sự ra nước ngoài sao?"
"Đúng vậy!", Lâm Thiền gật gật đầu, mặt đầy khó hiểu, hỏi cô ta: "Sao vậy?"
"Hiện tại mọi nơi đều xảy ra biến dị, cậu về nước bằng cách nào vậy?"
"Tớ đã ngồi máy bay của công ty Thông Thiên về."
"Máy bay của công ty Thông Thiên? Theo tớ được biết, tình hình hiện tại rất khó mua được vé máy bay của công ty Thông Thiên. Làm thế nào cậu mua được vậy?", Chu Hồng nói tiếp.
“Chu Hồng, việc tớ mua vé máy bay của công ty Thông Thiên như thế nào thì có liên quan đến cậu à?”, Lâm Thiền khó chịu nói.
“Lâm Thiền, đừng cáu mà, tớ không có ý gì khác, tớ chỉ cảm thấy mọi người đều là bạn học, không cần phải nói dối để tranh giành chút thể diện”, Chu Hồng kỳ quái nói.
“Ý cậu là gì?”, Lâm Thiền cau mày lạnh lùng hỏi.
“Haiz, Lâm Thiền, sáng nay, tớ vô tình chụp được cảnh này khi đi dạo trung tâm thương mại”, Chu Hồng lấy điện thoại ra, mở một đoạn video.