Nhìn dáng người quen thuộc nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, Diệp Phàm hơi ngơ ngác, chau mày lại.
Dáng người quen thuộc đó rất giống Cung Vô Cấu.
Anh đã nghe qua chuyện xảy ra với Cung gia.
Anh từng gặp Cung Vô Cấu, mặc dù Cung Vô Cấu không xứng lọt vào mắt anh, tuy nhiên không thể phủ định rằng, so với các công tử bột khác thì Cung Vô Cấu rất xuất sắc, là một người có thể làm nên việc lớn.
Nhưng chỉ trong một đêm, Cung gia bị tiêu diệt, Cung Vô Cấu trở thành kẻ phản quốc, hàng loạt sự việc này đủ để chứng minh Cung Vô Cấu đã gây thù chuốc oán với tổ chức có thế lực vô cùng lớn.
Về việc Cung Vô Cấu xuất hiện ở nhà hàng Thiên Gia, Diệp Phàm không điều tra quá sâu, chuyện của Cung gia không liên quan nhiều đến anh, anh không có nghĩa vụ, cũng chẳng muốn quản.
Vừa đưa Sở Thanh Nhã và Sở Thanh Tuyết về nhà, Diệp Phàm liền nhận được điện thoại của Đường Kiến Thụy, thông báo ngày mai anh đến trường Yên Kinh để báo trình diện, Diệp Phàm liền hỏi chuyện liên quan đến việc tối nay Xa Thiên Lang xuất hiện ở nhà hàng Thiên Gia.
Đường Kiến Thụy cho hay, đó là sự sắp xếp của đại tướng Sở.
Mặc dù hôm nay Xa Thiên Lang giúp Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm rất khó chịu với chuyện này.
Anh thấy đại tướng Sở sắp xếp Xa Thiên Lang ở bên cạnh anh khiến anh có cảm giác bị theo dõi.
Đối với sự bất mãn của Diệp Phàm, Đường Kiến Thụy lập tức giải thích: “Diệp Phàm. cậu hiểu lầm đại tướng Sở rồi, sau khi quân sự cấp cao thảo luận, không phải quyết định để cậu ở trường đại học Yên Kinh với thân phận con rể của đại tướng Sở sao? Chuyện tối hôm nay, bảo vệ sĩ Xa ra mặt giúp cậu, cũng vì để thân phận con rể đại tướng Sở của cậu càng thêm chân thật."
“Có điều cậu yên tâm, đợi sau khi cậu đến trường đại học Yên Kinh báo trình diện vào ngày mai, vệ sĩ Xa tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của cậu.”
“Một khi cậu phát hiện quân đội chúng tôi sắp xếp bất cứ ai theo dõi cậu, cậu có thể kết thúc nhiệm vụ bất cứ lúc nào.”
“Được rồi, quân đội các anh diễn kịch gì tôi còn không biết sao?” Diệp Phàm nghĩ một lúc rồi nói: “Cứ thế đi, ngày mai tôi sẽ đi đến trường đại học Yên Kinh để báo danh.”
Tắt máy xong Diệp Phàm quay về chỗ ở, lúc này Diệp Nguyệt đã ngủ, Diệp Phàm ngồi một mình trên ghế sô pha trong phòng khách một lúc, liền lấy ra một chiếc máy tính xách tay quân dụng, sau khi mở máy, đăng nhập vào một trang web bí ẩn.
Trên trang web này toàn bộ đều là mã hiệu, cho dù là tin tặc bình thường cũng chưa chắc có thể hiểu được.
Diệp Phàm lướt nhìn mã hiệu trên web, mười đầu ngón tay đặt trên bàn phím bắt đầu hoạt động, từng dãy mã hiệu không ngừng hiện ra.
“Quả nhiên chuyện đó khó hơn mình nghĩ, những thế lực và nhân vật liên quan bên trong đều không phải dạng vừa.”
“Nhưng cho dù là thế lực và nhân vật gì, chỉ cần tham gia vào chuyện đó, mình tuyệt đối sẽ khiến chúng……”
“Nợ máu trả máu!”
Diệp Phàm nhíu mày, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng đáng sợ, ý nghĩa giết người ghê gớm tỏa ra từ người anh, khiến nhiệt độ trong phòng hạ xuống mấy độ.
Ngày thứ hai Diệp Phàm dẫn Diệp Nguyệt đến trường đại học Yên Kinh, giúp Diệp Nguyệt làm thủ tục nhập học xong, anh liền đi đến tổ bảo vệ của trường đại học Yên Kinh.
Vừa đến tổ bảo vệ là nhìn thấy một đám bảo vệ đang ngồi túm tụm một chỗ buôn chuyện với nhau.
“Nghe nói, hôm nay quản lý mới của tổ bảo vệ chúng ta sẽ đến, cũng không biết là người như thế nào, lại nhảy vào làm quản lý phòng bảo vệ chúng ta.”
“Nếu không phải tên khốn nạn này nhảy vào, thì theo quy định lẽ ra anh Minh của chúng ta là quản lý mới của phòng bảo vệ.
“Ngày thường anh Minh rất trọng tình cảm với chúng ta, lại có nghĩa khí, anh Minh đảm nhiệm vị trí quản lý mới của phòng bảo vệ mới hợp tình hợp lý, nhưng không biết cấp trên nghĩ gì mà lại cử một người đến, đúng là bất công với anh Minh.
Một đám bảo vệ ngồi thảo luận sôi nổi, tất cả đều bất bình thay tên lực lưỡng vạm vỡ đứng ở giữa.
Tên lực lưỡng vạm vỡ này cao tầm 1m8, tay chân cường tráng, cho người ta một cảm giác trông như võ sĩ, mày rậm mắt hổ càng tăng thêm sự hung dữ ngang ngược.
Hắn ta tên là Tưởng Minh.
Là đội trưởng đại đội bảo vệ của trường đại học Yên Minh.
Vốn dĩ sau khi quản lý tổ bảo vệ của trường đại học Yên Kinh từ chức mấy tháng trước, lẽ ra hắn ta được thăng chức, bổ sung vào vị trí quản lý tổ bảo vệ.
Nhưng hắn ta không ngờ rằng, đại học Yên Kinh sẽ cử một quản lý tổ bảo vệ đến.
Điều này khiến hắn ta cảm thấy rất khó chịu và bực tức.
Nhìn thấy đám đông xúc động phẫn nộ, Tưởng Minh liếc nhìn tên bảo vệ gầy còm đứng bên cạnh.
Tên bảo vệ đó lập tức hiểu ý, ánh mắt lóe lên sự sợ sệt, liền nói: “Các anh em, mặc dù mọi người đều hy vọng anh Minh có thể đảm nhiệm vị trí quản lý tổ bảo vệ, đúng lúc tôi có một cách có thể khiến cho cấp trên bắt buộc phải để anh Minh đảm nhiệm vị trí quản lý tổ bảo vệ.”
“Cách gì?”
Những bảo vệ khác đổ dồn ánh mắt về tên bảo vệ gầy còm đó.
Tên bảo vệ gầy còm đó nhếch mép, lộ ra nụ cười khẩy thâm độc, nói một cách nham hiểm: “Rất đơn giản, chỉ cần đợi lát nữa tên quản lý mới đến, chúng ta phớt lờ anh, anh ta bảo chúng ta đi về hướng đông thì chúng ta cứ đi về hướng tây, chỉ cần chọc tức anh ta, một khi anh ta tức giận chắc chắn sẽ ra tay với chúng ta.”
“Vừa nhậm chức đã xảy ra chuyện đánh nhau, đến lúc đó sẽ kinh động đến lãnh đạo nhà trường, buộc họ phải ra mặt.
“Chỉ cần chúng ta đồng thanh chỉ trích là lỗi sai của tên quản lý mới, đến lúc đó cho dù phía nhà trường có đồng ý hay không cũng phải cách chức tên quản lý mới đó.
“Châu Khoan, sao anh xúi giục mọi người đối đầu với quản lý mới đến chứ? Không được, tuyệt đối không được!” Tưởng Minh vội xua tay, nói với tên bảo vệ gầy còm kia bằng vẻ mặt nghiêm nghị.
“Anh Minh, tôi….tôi thực sự nuốt không trôi cục tức này, mấy năm nay, anh luôn cần cù chăm chỉ, nhẫn nhục chịu khó, nhưng lãnh đạo trường đại học Yên Kinh lại cử một quản lý mới đến, có ý gì chứ? Rõ ràng bắt nạt người quá mức!” Châu Khoan hùng hồn nói, bất bình thay cho Tưởng Minh.
“Châu Khoan nói đúng, anh Minh, anh tuyệt đối không thể chịu đựng sự chèn ép bất công này được!”
“Lần này, chúng tôi sẽ cùng tiến cùng lui với anh.”
“Tôi chỉ chấp nhận anh Minh là quản lý tổ bảo vệ của chúng ta, những người khác tôi không đồng ý!”
Những bảo vệ khác cũng kích động, nhao nhao lên gào thét đòi lại lẽ phải cho Tưởng Minh.
Nhìn thấy cảnh này, Tưởng Minh và Châu Khoan nhìn nhau, cả hai đều lóe lên ánh mắt gian kế đã thành công.
Diệp Phàm đứng ở nơi không xa, khuôn mặt buồn rầu.
Khả năng nghe của anh rất tốt, lời nói của đám người Châu Khoan, Tưởng Minh anh nghe rất rõ.
Nghĩ đến việc bản thân còn chưa nhậm chức đã bị cấp dưới mà mình sắp quản lý căm giận, chuyện này đúng là rất khó chịu!
“Ê, anh là ai? Đứng ở đó làm gì?”
Đúng lúc Diệp Phàm đang bất lực thở dài thì một bảo vệ bước tới từ sau lưng anh, nhìn thấy Diệp Phàm, anh ta liền ngớ người, hỏi với vẻ mặt ngờ vực.
Nghe thấy giọng nói của tên bảo vệ này, đám người Tưởng Minh, Châu Khoan đang nói chuyện ở phía xa cũng đều phản ứng lại, nhìn về phía Diệp Phàm.