"Ông cố của Vương Đằng?", Diệp Phàm không khỏi nhíu mày.
Lúc trước, anh mới nghe Trương Vệ kể chuyện bí cảnh Đào Nguyên sắp mở, đồng thời lên kế hoạch đến đấy một chuyến để giết ông cố của Vương Đằng, thay Tần Phong Linh giải quyết rắc rối.
Tuy nhiên, bây giờ nghe Tần Phong Linh kể, biết được ông cố của Vương Đằng đã tìm đến cửa.
Chuyện này thật quá trùng hợp!
"Ông cố Vương Đằng đã bắt được Mã Hồng Dược, ông ta nói, ba ngày sau, khi bí cảnh Đào Nguyên mở ra, ông ta bắt em phải đưa anh đến bí cảnh Đào Nguyên, nếu không ông ta sẽ giết Mã Hồng Dược".
Tần Phong Linh vội vã kể đầu đuôi mọi chuyện cho Diệp Phàm nghe.
Hóa ra, sau khi an ủi Châu Lê Lê, Tần Phong Linh về đến nhà liền gặp người đưa tin của ông cố Vương Đằng, đối phương nói với Tần Phong Linh rằng Mã Hồng Dược đã bị ông cố của Vương Đằng bắt.
Ba ngày sau Tần Phong Linh phải đưa Diệp Phàm đến bí cảnh Đào Nguyên, nếu không ông ta sẽ giết chết Mã Hồng Dược.
Tần Phong Linh và Mã Hồng Dược là bạn thân, cô ấy đương nhiên không muốn liên lụy đến Mã Hồng Dược. Cô ấy cũng hiểu rõ, ông cố của Vương Đằng bắt cô ấy đưa Diệp Phàm đến bí cảnh Đào Nguyên chính là để giết chết cả hai.
Để cứu Mã Hồng Dược, nên cô ấy sẵn sàng mạo hiểm!
Nhưng cô ấy không muốn Diệp Phàm đi cùng cô ấy vào chỗ chết.
Vậy nên cô ấy cảm thấy rất bối rối.
Lúc đó, cô ấy vừa sốt ruột vừa sợ hãi.
"Cháu...ừm...em cứ yên tâm ngồi đợi ở nhà đi, một mình anh đến bí cảnh Đào Nguyên là được", Diệp Phàm duỗi tay khẽ lau đi giọt nước mắt đang đọng trên khóe mắt của cô ấy, anh mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Yên tâm đi, anh nhất định sẽ cứu được bạn của em".
"Nhưng, nhưng...", Tần Phong Linh nói: "Sao em có thể để anh một mình đi vào chỗ chết được chứ? Em đi với anh".
"Em quá yếu, nếu em đi với anh, em sẽ trở thành gánh nặng cho anh", Diệp Phàm nói.
"Em..."
"Hơn nữa, lần này đến bí cảnh Đào Nguyên, anh cũng có việc riêng cần phải giải quyết, đến lúc đó, thực sự không có thời gian tâm sức để lo cho em, hơn nữa, chẳng nhẽ em không tin anh có thể cứu được Mã Hồng Dược sao”?
"Không, không phải, em tin anh, chỉ, chỉ là...", Tần Phong Linh nói.
"Tin là được rồi, thôi em đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi sớm đi, anh phải chuẩn bị cho chuyến đi đến bí cảnh Đào Nguyên, mấy ngày tới không ở cùng em được". Diệp Phàm nghĩ một chút rồi nói với Tần Phong Linh.
"Được rồi, vậy... Anh Diệp, anh cẩn thận nhé", Tần Phong Linh gật đầu nói.
Cô ấy là một cô gái vô cùng thông minh.
Hiểu rõ Diệp Phàm nói rất đúng.
Cô ấy quá yếu, còn không có năng lực để bảo vệ mình, nếu đi cùng Diệp Phàm đến bí cảnh Đào Nguyên, không những không giúp được gì, ngược lại còn trở thành gánh nặng cho Diệp Phàm.
Vậy nên, sau khi suy xét cẩn thận, cô ấy vẫn nghe theo lời Diệp Phàm.
Diệp Phàm đợi đến khi Tần Phong Linh đi nghỉ mới rời khỏi nhà cô ấy, đồng thời gọi điện cho Trương Vệ, sau đó đến căn biệt thự mà Trương Vệ sắp xếp cho mình ở ngoại ô Đào Thành.
Vẫn còn ba ngày, anh cần phải bế quan, tập trung tu hành, đồng thời điều chỉnh trạng thái của bản thân.
Bí cảnh Đào Nguyên quá thần bí, nó nằm ở nơi mà người bình thường không biết, bên trong nhất định là ‘đầm rồng hang hổ’, đặc biệt là người tu hành trong đó nhất định là người của thời kì thượng cổ, chắc chắn sẽ mạnh hơn người tu hành bình thường rất nhiều.
Nói một cách đơn giản, đối với Diệp Phàm mà nói thì chuyến đi đến bí cảnh Đào Nguyên lần này chắc chắn là một trận ác chiến.
Vậy nên, cho dù có là người mạnh như Diệp Phàm thì cũng không dám lơ là.
Nhất định phải dốc toàn lực ứng phó!
Ở trong biệt thự, Trương Vệ chuẩn bị cho Diệp Phàm một gian phòng đặc biệt để tu hành, Diệp Phàm đến biệt thự liền đi vào đấy.
Căn phòng rộng rãi, khả năng cách âm cực kỳ tốt, không một âm thanh nào có thể truyền vào trong, vô cùng yên tĩnh.
Bên trong căn phòng đặt một chiếc đệm cói đặc biệt.
Chiếc đệm cói này được bện từ loại linh thảo có nhiều linh khí, vô cùng quý hiếm, có điều, gần đây thế giới đang phục hồi, loại cỏ linh thảo này có thể dễ dàng được tìm thấy.
Lúc trước Trương Vệ mua được không ít linh thảo từ một nhà thám hiểm, sau đó bện thành một chiếc đệm cói, hôm nay kịp lúc đưa cho Diệp Phàm sử dụng.
Diệp Phàm ngồi lên chiếc đệm cói, bắt đầu tu hành.
Anh thi triển tâm pháp đặc biệt, dùng quy luật hít thở đặc biệt để hấp thu linh khí, bồi bổ tứ chi bách hài, chuyển hóa thành chân nguyên tràn vào bên trong cơ thể, trui luyện Kim Đan trong người.
Trong cảnh giới tu hành, sau Kim Đan là Nguyên Anh.
Bởi vì không ngừng sử dụng chân nguyên trui luyện Kim Đan nên Kim đan ngày càng mạnh.
Đợi đến khi Kim Đan đủ mạnh, thì có thể sinh ra "linh", mà cái gọi là "linh" có thể tạo ra Nguyên Anh ở trong Kim Đan.
Mặc dù Diệp Phàm chỉ vừa mới bước vào cảnh giới Kim Đan, nhưng bây giờ thế giới đều phục hồi, linh khí đất trời ngày càng nồng nặc, bên trong linh khí còn có nhiều mảnh vỡ quy luật có đặc thù, điều này có thể khiến tất cả những người tu hành trên thế giới mạnh vượt bậc, việc tu hành cũng trở nên dễ dàng hơn lúc trước nhiều lần.
Lúc trước, tu sĩ cảnh giới Kim Đan muốn đột phát đến Nguyên Anh kì, cần tiêu tốn rất nhiều sức lực, ngoài ra có cần nhiều thời gian tu luyện.
Trong tình huống bình thường, cho dù có là kẻ có tư chất vượt bậc thì cũng cần từ ba trăm đến một nghìn năm mới có thể tạo ra được Nguyên Anh trong Kim Đan, đạt đến cái gọi là cảnh giới Nguyên Anh.
Nhưng bây giờ, khoảng thời gian đấy đã ngắn hơn nhiều.
Diệp Phàm mới đạt cảnh giới Kim Đan vài tháng nhưng bên trong Kim Đan đã sinh ra "linh", vậy nên, cho dù không có kì tích đặc biệt, anh cũng có thể đạt được cảnh giới Kim Đan trong khoảng 100 năm.
Nếu có kì tích thì càng nhanh hơn.
Sau khi Diệp Phàm tu hành công pháp mấy lần, trạng thái cơ thể cũng đạt đến độ tốt nhất, sau đó anh bắt đầu tu hành công pháp của người tu hành.
Khi anh vận chuyển công pháp của người tu hành, khoảng không đằng sau người anh xuất hiện ảo ảnh "Thiên Đình", từng luồng sức mạnh trấn áp trời đất đang tản ra từ nó.
Trong mấy ngày nay, trên phương diện tu hành tâm cảnh, Diệp Phàm cũng có bước tiến bộ vượt bậc.
Sắp đến lúc anh có thể ngưng tụ bí cảnh rồi.
Cái gọi là ‘ngưng tụ bí cảnh’ chính là biến ảo ảnh "Thiên Đình" đằng sau lưng kia trở thành thật, như vậy, anh sẽ đạt đến giai đoạn "Vua của bí cảnh" của người tu hành tâm cảnh.
Một khi trở thành "Vua của bí cảnh", sức chiến đấu của anh sẽ được cải thiện đáng kể.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chỉ trong nháy mắt đã là ba ngày sau, tuy rằng trong ba ngày tu luyện này, anh không đột phá cảnh giới tu luyện, nhưng lợi ích đối với Diệp Phàm rất lớn, thêm vào đó trạng thái của anh cũng được điều chỉnh đến mức tốt nhất.
"Hừ..."
Diệp Phàm thở dài một tiếng, đứng dậy khỏi mặt đất, tự lẩm bẩm: "Đã đến lúc đi đến bí cảnh Đào Nguyên rồi".