Tầng cao nhất của quán bar Vân Hải hoàn toàn bị phong tỏa, ngoài chị Hào ra những người khác không có tư cách lên đây.
Cả tầng rất lớn được chị Hào thiết kế rất đẹp, dường như tất cả căn phòng đều có ban công riêng, ngoài ban công trồng rất nhiều cây xanh.
Sau khi Diệp Phàm ôm chị Hào lên tầng cao nhất của quán bar Vân Hải, liền bế trực tiếp vào phòng của chị Hào.
Mấy tiếng đồng hồ sau, trên chiếc giường lớn trong phòng chị Hào, Diệp Phàm đã làm xong chuyện cùng chị Hào nửa ngồi trên chiếc giường, lúc này sắc mặt chị Hào hồng hào, đôi mắt đẹp vừa mơ màng vừa thỏa mãn, trên người cô đã không còn sự kiêu ngạo và ngang ngược thường ngày nữa.
Bây giờ nhìn chị Hào như con chim nhỏ nép vào người Diệp Phàm, dịu dàng như nước.
"Hôm nay cậu biểu hiện tốt như thế, chắc chắn là lâu rồi chưa làm chuyện yêu đúng không?" Chị Hào lẳng lơ nhìn Diệp Phàm nói.
"Ờm..." Diệp Phàm vẻ mặt lúng túng.
"Vốn dĩ tôi rất tức giận, thời gian này luôn nghĩ làm sao để giết chết cậu, nhưng mà thấy cậu gần đây không đi ăn vụng nên không tính toán với cậu nữa."
"..."
"Được rồi, nói đi, hôm nay đến tìm tôi, là có việc gì?"
"Tôi cần chị giúp tôi giết vài người." Diệp Phàm nghĩ một lúc rồi nói.
"Người nào?" Chị Hào ngây người một lúc rồi hỏi.
"Vài người tu hành!" Diệp Phàm đưa cho chị Hào một bảng danh sách.
Chị Hào nhận lấy danh sách nhìn lướt qua, chân mày không khỏi nhíu lại, liếc mắt nói với Diệp Phàm: "Cậu đang đùa tôi sao? Cậu thừa biết là tôi không thể xuất đao, lại đưa cho tôi những người khó giải quyết như vậy?"
"Bây giờ tôi đang hoài nghi, có phải cậu cố ý muốn tôi đi chết, sau đó kết hôn với con tiện nhân Lý Linh Lung không?"
"Diệp Phàm, hôm nay tôi tuyên bố ở đây, trừ khi Lý Linh Lung đồng ý làm bé, nếu không cả đời nay cô ta đừng nghĩ tới việc kết hôn với cậu."
"Khụ khụ..." Diệp Phàm ho khan hai tiếng, tò mò hỏi chị Hào: "Chị Hào, lúc chúng ta quen nhau, chị đã không xuất đao nữa, tôi vẫn chưa hỏi chị, rốt cuộc là vì sao chị không xuất đao nữa?"
"Bởi vì một người." Chị Hào thuận miệng nói.
"Người nào?" Diệp Phàm truy hỏi.
"Cậu ở nước ngoài, chắc cũng đã từng nghe thấy tên anh ta - Huyết Bức Gia."
"Là anh ta? Được mệnh danh là một trong ba đao khách cấp cao trên thế giới, tôi còn có duyên gặp anh ta một lần nữa." Diệp Phàm ngạc nhiên, lại càng tò mò hỏi: "Chị Hào, tôi nghe nói người thua Huyết Bức Gia sẽ có hai lựa chọn, một là cả đời này sẽ không xuất đao nữa, hai là bị Huyết Bức Gia dùng dao sắc tùng xẻo, chị..."
"Cậu nghĩ tôi sẽ thua Huyết Bức Gia? Tôi khinh, anh ta có tiếp nổi một đao của lão nương đây không?" Chị Hào vô cùng bá đạo nói."
"Vậy thì tại sao?"
"Trước đây tôi có một người bạn, đã từng có một đoạn tình cảm với Huyết Bức Gia, nhưng tên biến thái Huyết Bức Gia lại dám giết chết cô ấy."
Diệp Phàm chau mày lại, vô cùng khó hiểu hỏi: "Chị Hào, chị vừa cũng nói, Huyết Bức Gia không phải là đối thủ của chị sao, mà theo tính cách của cô, Huyết Bức Gia giết bạn của chị, chị chắc chắn sẽ thủ tiêu anh ta mới đúng, sao lại thành vì Huyết Bức Gia mà không xuất đao nữa?"
"Bởi vì người bạn đó của tôi trước lúc chết có yêu cầu tôi, trước khi Huyết Bức Gia chết, tôi sẽ không xuất đao nữa." Chị Hào có chút thương cảm nói.
Lúc này,cô dường như nhớ lại những chuyện cũ.
Diệp Phàm quen biết chị Hào mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy chị Hào tỏ ra đau buồn như vậy.
Cho nên, anh không cắt ngang chị Hào!
Ước chừng qua khoảng năm phút, chị Hào mới phục hồi tinh thần từ trong những hồi ức, sau đó nói với Diệp Phàm: "Không sao, anh yên tâm đi, cho dù lão nương không xuất đao, muốn giết mấy người này không thành vấn đề."
"Ừm!" Diệp Phàm gật đầu nói: "Chị Hào, tôi tin thực lực của chị."
"Hi hi, nhưng mà, nếu cậu muốn năng xuất hơn, thì thỏa mãn tôi một lần nữa tôi mới có động lực!"
"Ờm..."
"Sao thế, vừa nãy tiêu hao quá, không được nữa à? Cơ thể bị móc rỗng rồi sao?"
"Chị Hào, chị xảo quyệt quá!"
...
Sáng sớm ngày hôm sau, khi mặt trời ấm áp chiếu vào mặt của Diệp Phàm, anh mới lim dim mở mắt ra.
Sau đó, anh nhìn thấy chị Hào đang dựa vào người anh ngủ.
Dáng vẻ lúc chị Hào ngủ say rất đẹp, như tiên nữ vậy, trong chốc lát Diệp Phàm không khỏi nhìn ngây ngốc.
Diệp Phàm đã gặp rất nhiều người đẹp, ví dụ như Sở Thanh Nhã, Sở Thiên Tiên, Trương Thiên Thi, đều là những người đẹp hàng đầu, nhưng so sánh với chị Hào lại kém rất nhiều.
Trong ấn tượng của Diệp Phàm, người có sắc đẹp có thể so sánh với chị Hào chỉ có Lý Linh Lung!
Không bao lâu sau, chị Hào cũng tỉnh dậy.
Diệp Phàm và chị Hào chơi một lúc ở trên giường, hai người mới dậy rửa mặt, cùng nhau ăn sáng xong Diệp Phàm mới rời khỏi quán bar Vân Hải.
Ở ngoài quán bar Vân Hải, Triệu Vũ đang ngồi trên ghế lái ngủ.
Cho đến lúc Diệp Phàm gõ cửa xe, Triệu Vũ mới tỉnh lại, nhìn thấy Diệp Phàm, nhanh chóng mở cửa xe.
"Anh Phàm, tối qua chắc anh mệt lắm?
Triệu Vũ nhìn Diệp Phàm một cái, trêu đùa nói.
"Mau lái xe!" Diệp Phàm tức giận nói với Triệu Vũ một câu.
"Hi hi!" Triệu Vũ cười một chút, sau đó nhanh chóng đạp chân ga, hỏi Diệp Phàm: "Anh Phàm, bây giờ chúng ta về biệt thự sao?"
"Ừm!"
Diệp Phàm gật đầu.
Tối hôm qua anh đến đây tìm chị Hào, là vì muốn nhờ chị Hào giúp anh giải quyết mấy mối tai họa ngầm.
Danh sách người tu hành anh đưa cho chị Hào toàn bộ là những cao thủ trong giới tu hành có quan hệ khá tốt với Nghiêm Thế Đông, là người toàn tâm toàn ý ủng hộ Nghiêm Thế Đông lên làm thần tử ở Tương Nam.
Đừng nói là mấy người này sẽ gây trở ngại cho sự hợp tác giữa Diệp Phàm và nhà họ Tiêu, ảnh hưởng lớn đối với việc Diệp Phàm đẩy Tiêu Lang lên làm thần tử ở Tương Nam, mà còn rất có khả năng sẽ trở thành lực lượng chiến đấu trong lần tuyên chiến này giữa Diệp Phàm và Nghiêm Thế Đông ở sơn trang Phù Vân.
Cho nên Diệp Phàm mới chọn nhờ chị Hào ra tay.
Thế lực Diệp Phàm bố trí ở Tương Nam không nhỏ, ngoài tổ chức tình báo, còn có tổ chức ám sát, tổ chức kinh tế, tổ chức chiến đấu,...
Nhưng những cao thủ trong giới tu hành mà lần này muốn giết, tổ chức ám sát dưới tay Diệp Phàm không thực hiện nổi nhiệm vụ cấp bậc này, Diệp Phàm chỉ có thể đi nhờ chị Hào ra tay.
Cho dù chị Hào không thể xuất đao được, nhưng dựa vào thực lực của chị Hào, tiêu diệt mấy tên cao thủ trong giới tu hành này không phải chuyện gì khó, chỉ là hao tổn tâm sức hơn mà thôi.
Vừa về đến biệt thự Quất Châu, Diệp Phàm liền ngồi xuống sofa nghỉ ngơi.
Đột nhiên điện thoại kêu lên, anh cầm điện thoại lên xem, không ngờ là Trương Thiên Thi gọi đến, điều này làm anh không khỏi ngẩn ra.
Hợp tác giữa anh và Trương Thiên Thi đã kết thúc rồi, theo lý mà nói, hai người nước sông không phạm nước giếng, sẽ không gặp nhau lần nào nữa.
Vì vậy nhìn thấy Trương Thiên Thi gọi điện thoại cho mình, Diệp Phàm cảm thấy kỳ lạ.