Bọn họ đều cho rằng tiếng kêu thảm thiết đó là của Lưu Thái.
Tuy nhiên bọn họ nhanh chóng nhận ra có gì đó sai sai.
Người phản ứng lại đầu tiên là Trương Thiên Thi, cô ta và Lưu Thái là bạn tốt của nhau, đương nhiên cô ta sẽ biết rõ giọng của Lưu Thái.
Tiếng kêu thảm thiết vừa nãy không phải là giọng của Lưu Thái.
Ba người Lý Phương, Quách Hùng và Quách Khang cũng lần lượt phản ứng lại, bọn họ lộ vẻ mặt kinh ngạc, ngờ vực và sửng sốt, bởi vì họ nhận ra tiếng kêu thảm thiết đó là của Tào Chính Xuân.
Điều này khiến họ sững sờ, liền nhìn về hướng Tào Chính Xuân và Lưu Thái đang chém giết nhau theo bản năng.
Họ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Lý Phương, Quách Hùng, Quách Khang và Tào Chính Xuân có quan hệ rất tốt với nhau, họ cũng biết rõ sự chênh lệch về sức chiến đấu của Tào Chính Xuân và Lưu Thái.
Vì thế bọn họ cho rằng nếu Tào Chính Xuân một đấu một với Lưu Thái, Tào Chính Xuân sẽ thắng chắc.
Đó là lý do tại sao bọn họ đinh ninh rằng tiếng kêu thảm thiết đó là của Lưu Thái chứ không phải của Tào Chính Xuân.
Nhưng sự việc đã nằm ngoài dự đoán của họ, điều này khiến họ thấy nghi hoặc!
Lúc Lý Phương, Quách Hùng và Quách Khang nhìn về hướng Tào Chính Xuân và Lưu Thái chém giết nhau liền thấy Tào Chính Xuân lúc này vô cùng thê thảm, một nửa cơ thể đã nổ tung, máu me be bét khắp người, nhìn trông rất ghê.
Tình hình trước mắt khiến Lý Phương, Quách Hùng và Quách Khang sửng sốt.
Chuyện gì vậy?
Lý Phương, Quách Hùng và Quách Khang đều không hiểu tại sao Tào Chính Xuân giao đấu với Lưu Thái lại thành ra thảm hại như vậy?
Bọn họ nhanh chóng hiểu ra là tình huống gì, thì ra có người nhúng tay vào trận giao đấu giữa Tào Chính Xuân và Lưu Thái, Tào Chính Xuân bị đánh thảm như thế không phải là do Lưu Thái mà là một người đàn ông khác.
Lúc này người đàn ông đó vẫn chưa tha cho Tào Chính Xuân, anh đang ra tay hết sức, hai nắm đấm vung ra thực hiện quyền pháp tuyệt thế, huy động nguồn năng lượng ngút trời hóa thành quyền ấn lao đến chém giết Tào Chính Xuân.
Tào Chính Xuân vốn dĩ đã bị thương rất nặng, nửa người đã bị nổ tung rồi, lúc này đối diện với sự tấn công của từng đạo quyền ấn to lớn, hắn càng trở nên thê thảm hơn, bị thương liên hoàn, mồm phun ra máu tươi, cơ thể bay ra ngoài như diều đứt dây, ngã trên mặt đất cách đó mười mấy mét.
Tào Chính Xuân vật vã bò dậy, sợ hãi kiêng dè nhìn người đàn ông đứng phía trước Lưu Thái, run rẩy hỏi: “Anh, rốt cuộc anh là ai?, tại sao lại nhúng tay vào chuyện của tôi và Lưu Thái? Tôi là thiếu chủ của Đồng Tước Đài, anh muốn trở thành kẻ thù của Đồng Tước Đài sao?”
Người đàn ông đứng phía trước Lưu Thái không phải ai khác chính là Diệp Phàm - người mà vừa nãy đã im lặng biến mất.
Lúc này đối diện với Tào Chính Xuân, Diệp Phàm bình thản, hoàn toàn không coi hắn ra gì, anh lạnh lùng nói: “Cho dù tôi muốn đối đầu với Đồng Tước Đài thì anh có thể làm gì tôi chứ?”
“Anh……”
Đối diện với sự khiêu khích ngông cuồng của Diệp Phàm, Tào Chính Xuân lập tức phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không phải hắn bị thương, biết được sức chiến đấu của Diệp Phàm thì hắn nhất định sẽ không màng tất cả mà xông lên chém giết Diệp Phàm.
Nhưng bây giờ đừng nói đến việc hắn chém giết, có thể bảo toàn tính mạng đã là giỏi lắm rồi.
Phải biết là, bây giờ một nửa cơ thể của hắn đã nổ tung rồi, nếu không phải hắn là nhà tu hành cảnh giới Kim Đan, sức sống vô cùng mạnh mẽ thì e rằng hắn bây giờ đã là một cái xác rồi.
“Anh là ai mà dám lo chuyện bao đồng, muốn chết à?”, Lý Phương, Quách Hùng và Quách Khang hoàn hồn lại, lập tức lớn tiếng cảnh cáo Diệp Phàm.
“Haha!”, Diệp Phàm cười mỉa mai, anh không thèm phí lời với Lý Phương, Quách Hùng và Quách Khang mà trực tiếp dùng hành động thể hiện thái độ của mình, anh lao ra như mãnh thú quét ngang trời, lập tức phi đến trước mặt Lý Phương, Quách Hùng và Quách Khang, anh giơ tay sử dụng quyền pháp tự nhiên đánh về phía ba người họ.
Anh ra tay rất tàn độc không hề nể nang.
Lập tức từng đạo quyền ấn khổng lồ giống như thiên thạch từ trên trời rơi xuống, thanh thế dữ dội, như thể muốn đập nát cả một vùng đất lớn.
Lý Phương, Quách Hùng và Quách Khang đứng ngây người tại chỗ, bọn họ không ngờ rằng Diệp Phàm lại ngang tàng hống hách như thế, không thèm nói năng gì mà trực tiếp tấn công khiến họ không kịp trở tay.
Nhưng bọn họ cũng là nhà tu hành Kim Đan hậu kỳ, tuy nhiên bản thân họ rất phi thường, đều là thiên tài hàng đầu trong thế lực tu hành, do đó sức chiến đấu của họ rất đáng sợ, vượt xa nhà tu hành Kim Đan hậu kỳ, thậm chí cao thủ cảnh giới Nguyên Anh bình thường cũng không phải là đối thủ của họ.
Ầm!
Lý Phương, Quách Hùng và Quách Khang ra tay, sử dụng tuyệt chiêu phòng ngự, họ dễ dàng chặn lại được quyền ấn to lớn của Diệp Phàm.
Từ đầu đến giờ Diệp Phàm chỉ sử dụng sức chiến đấu Kim Đan kỳ, bởi vậy thực lực của anh và Tào Chính Xuân, Lý Phương, Quách Hùng, Quách Khang cũng sàn sàn nhau, trước đó anh có thể đánh trọng thương Tào Chính Xuân là nhờ đánh lén.
Trước đó khi Tào Chính Xuân, Lý Phương, Quách Hùng và Quách Khang đến gây sự, Diệp Phàm đã đoán được đám người họ đến với mục đích xấu, vì vậy anh đã âm thầm trốn đi, vừa nãy khi Tào Chính Xuân ép Lưu Thái vào đường cùng, lơ là mất cảnh giác, anh bất ngờ ra tay nên mới đánh trọng thương Tào Chính Xuân.
“Quyền pháp tự nhiên – Bạo lôi!”
Một mình Diệp Phàm đấu lại ba người, nhưng anh không hề sợ hãi, cho dù tạm thời không chuẩn bị dốc toàn lực thì anh vẫn tự tin rằng mình có thể đánh bại Lý Phương, Quách Hùng và Quách Khang.
Anh không ngừng tung nắm đấm, thực hiện quyền pháp tự nhiên, trong hư không liền xuất hiện một khối lượng lớn sấm sét, chúng tích tụ thành quyền ấn khổng lồ, lao về phía ba người Lý Phương, Quách Hùng và Quách Khang giống như xảy ra sấm chớp mưa bão vậy, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Ầm ầm ầm!
Lý Phương, Quách Hùng và Quách Khang cũng là những nhân vật lợi hại, từng người thúc giục tuyệt chiêu ngăn chặn trậm sấm chớp mưa bão đang dội xuống.
Lần này mặc dù họ ngăn chặn được trận sấm chớp mưa bão dội xuống, nhưng ba người họ cũng bị thương nhẹ, điều này khiến họ cảm thấy sợ hãi, nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt không thể tin nổi.
Bọn họ cho rằng, thân là anh tài hàng đầu trong các thế lực, bọn họ cơ bản đều bất khả chiến bại trong cảnh giới của bản thân, tuy nhiên bây giờ ba người liên thủ lại không đánh được Diệp Phàm – người cũng ở cảnh giới Kim Đan giống như bọn họ, điều này khiến họ rất sốc.
Ngay lúc này Trương Thiên Thi và Lưu Thái cũng lao đến, giúp Diệp Phàm đối phó với Lý Phương, Quách Hùng và Quách Khang.
“Một mình tôi là đủ rồi!”
Diệp Phàm nói, anh ngăn cản sự viện trợ của Trương Thiên Thi và Lưu Thái.
Bây giờ anh cần phải chiến đấu, như thế mới có thể biết được những anh tài hàng đầu thế lực tu hành ẩn thế này có sức chiến đấu thế nào.
Như vậy thì sau này khi giao đấu với các thế lực tu hành ẩn thế đó anh mới có thể ước lượng được sức chiến đấu của mình và đối thủ.