Anh ở trong một mật thất được đóng kín hoàn toàn, sau khi ngồi thiền, anh thi triển công pháp tu hành mấy lần rồi mới đưa quả thế giới vào miệng.
Quả thế giới của anh là một loại quả màu tím nhạt, hình giống như quả táo.
Giây phút Diệp Phàm đưa quả thế giới vào trong miệng, nó liền tan ra như băng, biến thành từng dòng nước trái cây tỏa ra hương thơm ngào ngạt, chảy vào trong cổ họng của Diệp Phàm.
Sau đó luồng năng lượng ấm áp từ nước trái cây tỏa ra.
Nước trái cây được máu thịt của Diệp Phàm hấp thụ, từng luồng năng lượng ấm áp bắt đầu di chuyển khắp cơ thể của anh.
Luồng năng lượng ấm áp chứa đựng hiệu quả thần bí không thể nào đoán được, dễ dàng thúc giục ước số thần bí trong tế bào của Diệp Phàm, những ước số thần bí này sau khi được thúc giục liền có một năng lượng khủng khiếp được khai phá trong cơ thể của anh.
Diệp Phàm lập tức thực hiện một bài công pháp mà quái trùng đưa cho anh.
Theo lời quái trùng nói, sau khi nuốt quả thế giới sẽ trở thành người biến dị, có thể khai phá năng lượng đặc biệt của riêng mình.
Nhưng mặc dù loại năng lượng này trông có vẻ mạnh mẽ nhưng lại ngăn chặn con đường tu hành.
Nói cách khác là mặc dù người tu hành nuốt quả thế giới có thể sở hữu năng lượng đặc biệt, nhưng sẽ đem lại ảnh hưởng không tốt cho người tu hành.
Theo những gì quái trùng nói, trước khi nguồn năng lượng mà quả thế giới khai phát trong cơ thể vẫn chưa chuyển hóa thành năng lượng đặc biệt thì hãy hấp thụ nguồn năng lượng này, dùng nó để tôi luyện bản thân, như thế mới có thể lợi dụng tuyệt đối giá trị của quả thế giới.
Lúc Diệp Phàm luyện bài công pháp quái trùng đưa cho anh, năng lượng bên trong cơ thể mà quả thế giới khai phá ra liền bị chuyển biến, bắt đầu tôi luyện cơ thể cùng máu thịt của Diệp Phàm.
Lập tức Diệp Phàm giống như đặt mình trong một cái lò thiêu khổng lồ.
Sức nóng khủng khiếp mà lò thiêu tỏa ra dường như muốn làm Diệp Phàm tan chảy.
Nhưng dưới tác dụng của sức nóng khủng khiếp này, toàn cơ thể và máu thịt của Diệp Phàm được tôi luyện ở trình độ cao nhất, một số lượng lớn tạp chất trong cơ thể được đào thải ra bên ngoài.
Lúc máu thịt và toàn bộ cơ thể nhận được sự tôi luyện, Diệp Phàm liền cảm nhận thấy cơ thể của mình đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Điều quan trọng là cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn, đồng thời ở một góc độ khác cũng đã thúc đẩy anh trên con đường tu hành.
Dường như chỉ trong phút chốc Diệp Phàm từ cảnh giới Kim Đan tiền kỳ đã lên thẳng cảnh giới Kim Đan hậu kỳ, đạo vết do anh biến hóa thành từ quyền pháp tự nhiên đã khắc trên bề mặt Kim Đan.
Kim Đan của anh biến thành một khối cầu tím có kích thước bằng quả bóng golf, trên bề mặt khối cầu có lít nhít những đạo vết phức tạp, chúng đen xen vào nhau, có sự cộng hưởng lờ mờ với đại đạo của trời đất.
Có sự cộng hưởng với đại đạo của trời đất là một hiện tượng khó tin.
Vì thế, sau khi Kim Đan của Diệp Phàm nhận được sự bảo vệ của đạo vết, uy lực đã mạnh hơn rất nhiều.
Kim Đan trở nên mạnh hơn có nghĩa là sức mạnh của Diệp Phàm cũng tăng cao.
Tuy nhiên đây không phải là thu hoạch lớn nhất của Diệp Phàm, thu hoạch lớn nhất đó là anh đã có sự tiến triển rõ rệt về phương diện tu hành tâm cảnh.
Diệp Phàm được trời phú cho tư chất khác người, chỉ dựa vào bản thân mà có thể đi rất xa trên con đường tu hành tâm cảnh, nhưng bởi vì linh khí trên trái đất có hạn khiến anh đạt đến cảnh giới không thể phá vỡ được nữa trên con đường tu hành tâm cảnh.
Anh tiêu tốn rất nhiều khí lực nhưng vẫn không thể phá vỡ được giới hạn này.
Cho đến tận bây giờ, linh khí trên trái đất bắt đầu khôi phục, giới hạn của anh mới có dấu hiệu bứt phá.
Nhưng vẫn rất chậm chạp.
Lúc Diệp Phàm đang tìm mọi cách phá vỡ ràng buộc thì lại có được sự tôi luyện máu thịt và cơ thể nhờ vào việc ăn quả thế giới, kích hoạt năng lượng thần bí trong tế bào, cái xiềng xích này đã được Diệp Phàm phá vỡ giống hệt như nước thành công chảy ra mương.
Con đường tu hành tâm cảnh vô cùng gian nan, Diệp Phàm đã đạt đến cảnh giới ‘tâm phàm tục’.
Tiến thêm một bước là vào cảnh giới ‘tâm cảnh’.
Ý nghĩa của tâm cảnh đó là tự tạo ra một cảnh giới của riêng mình ở nơi sâu thẳm trong trái tim.
Một khi cảnh giới này được tạo thành, sức chiến đấu của người tu hành tâm cảnh không chỉ tăng vọt mà còn nhận được vô số quyền pháp đặc biệt cùng lợi ích kỳ diệu từ ‘tâm cảnh’.
Cảm nhận được bản thân đã đột phá đến ‘tâm cảnh’, Diệp Phàm lập tức tập trung tinh thần vào nơi sâu thẳm trong trái tim của mình, sau đó anh bắt đầu xây dựng cảnh giới.
Cái được gọi là xây dựng cảnh giới đó là dùng ý niệm của bản thân để tạo ra một cảnh giới thần bí đặc biệt trong tâm.
Mỗi người khác nhau sẽ có những cảnh giới thần bí khác nhau!
Lúc đầu Diệp Phàm có thể trở thành người tu hành tâm cảnh là bởi vì khi anh ở nước ngoài tình cờ có được một viên gạch cổ, bên trên ghi chép rất nhiều sự kế thừa của người tu hành tâm cảnh, ngoài ra còn có một bức bích họa thần bí.
Hình như là thiên cung trong truyền thuyết.
Bởi vậy mà trên con đường tu hành tâm cảnh Diệp Phàm luôn chịu sự ảnh hưởng của tấm bích họa bên trên viên gạch cổ.
Vì thế lúc anh thúc giục quyền pháp của người tu hành tâm cảnh, cảnh đúc ra trong cảnh giới ‘tâm phàm tục’ chính là thiên cung, đây cũng là nguồn gốc thực sự của ảo ảnh trong hư không đằng sau người anh.
Ảo ảnh đó chính là thiên cung mà Diệp Phàm xây dựng dựa vào tấm bích họa bên trên viên gạch cổ.
Bây giờ bắt đầu xây dựng cái gọi là cảnh giới thần bí ở nơi sâu thẳm trong trái tim, Diệp Phàm không hề do dự mà lập tức lựa chọn thiên cung làm cảnh giới thần bí để xây dựng trong tâm.
Khi Diệp Phàm bắt đầu thực hiện quyền pháp thần bí của người tu hành tâm cảnh, tập trung tinh thần vào nơi sâu thẳm trong trái tim của mình, lập tức sự tập trung bắt đầu có chuyển biến, tạo thành cái gọi là thiên cung.
Chỉ trong vòng tầm mười giây, thiên cung đã có hình thù cơ bản.
Thiên cung trong thần thoại của Hoa Hạ còn được gọi là thiên đình, là thế giới thần tiên có ba mươi ba tầng trời.
Bởi vì thế mà thiên cung cũng được chia làm ba mươi ba tầng trời, mà thiên cung là cửa vào, còn được gọi là Nam Thiên Môn, là cánh cửa bằng đồng trông rất cổ xưa.
Kiến trúc cốt lõi của thiên cung có bảo điện Lăng Tiêu, Giao trì, vườn bàn đào cùng với cung Đâu Suất ở tầng trời ba mươi ba.
Bảo điện Lăng Tiêu đó là nơi ở của Ngọc Hoàng đại đế trong truyền thuyết, là trung tâm của thiên cung, còn cung Đâu Suất ở tầng trời thứ ba mươi ba là nơi ở của thái thượng lão quân.
Thái thượng lão quân còn được gọi là đạo tổ.
Diệp Phàm tập trung tinh thần dùng từng viên gạch từng viên ngói xây dựng lên thiên cung.
Từng giây từng phút trôi qua, thoắt cái đã qua ba ngày, cuối cùng cảnh giới thần bí ‘thiên cung’ trong tâm trí Diệp Phàm đã được hoàn thành.
Lúc hoàn thành xong cảnh giới thần bí ‘thiên cung’ trong tâm trí, cơ thể của Diệp Phàm cũng cuộn trào nguồn năng lượng đặc biệt, sau đó Nam Thiên Môn trong cung điện hóa thành những biểu tượng hào hùng, tất cả đều từ phun trào ra từ tâm trí rồi xông vào trong đầu.
Lập tức, trong đầu Diệp Phàm có thêm một quyền pháp đặc biệt.
Quyền pháp đặc biệt này tên là ‘Nam Thiên Môn’.
Đây là quyền pháp phòng ngự đỉnh cao nhất, một khi thực hiện có thể ngưng tụ linh khí của đất trời, hóa thành cánh cửa ‘Nam Thiên Môn’ ngăn cản mọi sự tấn công.