Lập tức gã thanh niên bám lấy người phụ nữ liền nhìn Diệp Phàm, hống hách nói: “Này, anh đang ngồi ở chỗ của tôi đấy, mau cút đi.”
Diệp Phàm nhìn gã thanh nhiên rồi nhíu mày, anh không nói gì, chẳng thèm so đo với hắn ta.
Nhưng thái độ của anh lại khiến gã thanh niên có cảm giác bị khinh thường.
Gã thanh niên lập tức khó chịu với Diệp Phàm, hắn trầm giọng nói một lần nữa: “Này, tôi nói chuyện với anh mà anh không nghe thấy sao? Mau cút đi, chỗ ngồi của anh, ông đây muốn......”
Tuy nhiên gã thanh niên còn chưa nói xong thì Diệp Phàm đột nhiên đứng dậy, giơ tay bóp cổ hắn ta.
Anh chỉ dùng một chút lực là có thể bẻ gãy cổ của gã thanh niên, khiến hắn chết ngay lập tức.
Gã thanh niên bị Diệp Phàm bóp cổ, bởi vì không thở nổi mà mặt đỏ gay lên, hắn vội vàng giãy dụa, đồng thời hai tay cũng không ngừng đấm vào cái tay mà Diệp Phàm bóp cổ hắn, muốn thoát khỏi.
Nhưng tay của Diệp Phàm giống hệt như cái kìm, mặc cho gã thanh niên giãy dụa thế nào cũng không thể thoát nổi.
Có điều lúc này, ông già bên cạnh gã thanh niên lập tức phản ứng lại, mặt ông ta biến sắc, sau đó liền tấn công Diệp Phàm.
Vù!
Ông già đó là một tu sĩ, thực lực cũng đã đạt đến cấp Nguyên Anh sơ kỳ, ông ta giơ tay trái ra tấn công Diệp Phàm.
Tay ông ta giống như rồng mây dương vuốt, như linh giương treo sừng.
Hoàn toàn không thể đoán trước được quỹ đạo tấn công Diệp Phàm của ông ta.
Ánh mắt của Diệp Phàm sắc như dao, vẻ mặt vô tình, anh không hề đáp trả lại sự tấn công của ông già mà Triệu Vũ ở đằng sau anh đã đứng dậy, lập tức vung nắm đấm ra.
Triệu Vũ bây giờ nhờ ăn quả thế giới mà sức chiến đấu đã tăng vọt, ngang với sức chiến đấu của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Cậu ta bất ngờ tung cú đấm về phía ông già với tốc độ rất nhanh, hoàn toàn vượt qua tốc độ phản ứng của ông ta, khi vừa nhận ra cú đấm của Triệu Vũ, còn chưa kịp hành động gì thì ông ta đã bị đập vào mặt, lập tức bay ra ngoài.
Lúc Triệu Vũ đấm bay ông già, năm sáu tên da đen vạm vỡ đứng phía sau gã thanh niên mới hoàn hồn lại.
Sau đó bọn họ đồng thời tấn công Triệu Vũ.
Mặc dù năm sáu tên da đen vạm vỡ này không hề yếu kém, nhưng Triệu Vũ chẳng coi chúng ra gì.
Bịch! Bịch! Bịch!
Chỉ nhìn thấy Triệu Vũ tung cú đấm ra, dũng mãnh vô địch, giống như con hổ xông vào giữa bầy cừu, năm sáu tên da đen vạm vỡ sao có thể là đối thủ của cậu ta được chứ, chỉ trong chớp mắt tất cả đã bị Triệu Vũ quật ngã nằm bò trên mặt đất, ai ai cũng ôm bụng dưới, liên tục kêu gào thảm thiết.
Trên máy bay đột nhiên xảy ra xung đột lập tức đã gây sự chú ý của rất nhiều người xung quanh.
“Chuyện gì vậy, sao đám người này tự dưng lại đánh nhau?”
“Người thanh nhiên đó có lai lịch thế nào? Rất khó để có thể mua được vé máy bay về Hoa Hạ, mà anh ta còn dẫn theo sáu bảy tên bảo vệ, phải lợi hại thế nào mới có được nhiều vé máy bay như thế chứ?”
“Tôi biết anh ta, hình như là con trai của Diệp Khởi Sơn, một trong bốn ông trùm của thành phố Áo ở Hoa Hạ.”
“Diệp Khởi Sơn? Ồ, tôi từng nghe qua chuyện của ông ta, nghe nói rằng lúc rất nhiều nơi ở Hoa Hạ xảy ra hiện tượng kỳ lạ, Diệp Khởi Sơn ở Tung Sơn có cơ duyên trở thành người biến dị, vì thế sau khi trở về thành phố Áo, lập tức phất lên, trong một khoảng thời gian ngắn từ một người vô danh trở thành một trong bốn ông trùm của thành phố Áo.”
......
Có người nhận ra thân phận của gã thanh niên gây sự với Diệp Phàm, lộ ra ánh mắt vô cùng kiêng dè.
Rõ ràng gã thanh niên này không dễ động vào.
Từ sự bàn tán của đám người xung quanh Diệp Phàm cũng biết được rất nhiều thông tin của gã thanh niên, điều này khiến anh không khỏi nhíu mày lại.
Thành phố Áo là một trong những thành phố có nền kinh tế rất phát triển ở Hoa Hạ, muốn có tiếng ở nơi đây là một chuyện không hề đơn giản, còn người bố Diệp Khởi Sơn mà mọi người xung quanh nhắc đến chẳng qua chỉ là có cơ duyên trở thành người biến dị ở Tung Sơn mà thôi nhưng lại có thể trở thành một trong bốn ông trùm của thành phố Áo, thật không đơn giản.
Hoa Hạ không giống phương Tây, ở nơi đây có rất nhiều tu sĩ ẩn náu, mà thường thì những người có thể trở thành ông trùm ở Hoa Hạ cơ bản đều có lai lịch rất phức tạp, phần lớn đều là những nhân vật có thế lực tu hành.
Nếu như Diệp Khởi Sơn chỉ đơn thuần là một người biến dị thì không thể nào có thể trở thành một trong bốn ông trùm ở thành phố Áo được.
Quan trọng hơn là ông già bên cạnh gã thanh niên đó là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, bình thường thì người biến dị chưa chắc có thể đánh lại tu sĩ ở cảnh giới Kim Đan, càng không nói đến việc khiến một vị tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ phục tùng.
Vì thế dường như Diệp Phàm có thể chắc chắn Diệp Khởi Sơn, bố của gã thanh niên này không phải người biến dị bình thường.
Điều này khiến Diệp Phàm đột nhiên nhớ đến lúc ở dãy núi Rocky, gặp người biến dị siêu cấp ‘Zeus’, mặc dù Zeus là người biến dị nhưng sức chiến đấu của ông ta đã đạt đến cấp thần tiên lục địa.
Không nói đến việc chém giết bốn con yêu quái lớn xuất hiện ở dãy núi Rocky cùng một lúc, ngay cả Diệp Phàm lúc đó cũng chưa chắc đấu lại được một con yêu quái.
Nhưng Zeus lại có thể một mình đấu bốn, còn chế áp cả bốn con yêu quái.
Từ đó có thể thấy sức chiến đấu của ông ta khủng khiếp như thế nào.
Thông qua sự việc này Diệp Phàm cho rằng nếu Diệp Khởi Sơn thực sự chỉ nhờ vào việc trở thành người biến dị mà có thể phất lên ở thành phố Áo, trở thành một trong bốn ông trùm, vậy thì rất có khả năng ông ta cũng là người biến dị siêu cấp giống như Zeus.
“Thả tao ra, mau thả tao ra......” Gã thanh niên bị Diệp Phàm bóp cổ giãy dụa, đồng thời hét lên với Diệp Phàm: “Mày có biết tao là ai không? Tao nói cho mày biết, chiếc máy bay này đến Hoa Hạ, nơi hạ cánh là thành phố Áo, mà bố tao là Diệp Khởi Sơn, một trong bốn ông trùm của thành phố Áo, mày dám động vào một cọng lông của tao, bố tao nhất định sẽ băm xác mày.”
“Bớt nói nhảm đi!” Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Anh là Long thần.
Đã bao giờ Long thần sợ bị uy hiếp hay chịu sự uy hiếp chưa?
Diệp Phàm không thèm để ý, anh giơ tay lên tát mấy phát vào mặt gã thanh niên, đánh mạnh đến mức mặt hắn sưng tím lên, miệng phun ra máu.
“Aaaaa......” Gã thanh niên phẫn nộ, từ khi bố hắn trở thành một trong bốn ông trùm của thành phố Áo, hắn càng trở nên hống hách, nhưng trước giờ không có ai dám bật lại, chứ đừng nói đến việc Diệp Phàm lại dám tát hắn như thế.
Điều này khiến gã thanh niên cảm thấy bản thân chịu sự sỉ nhục lớn.
“Mày dám đánh tao? Dám tát tao? Diệp Thế Xung tao xin thề, một khi mày rơi vào tay tao, tao nhất định sẽ khiến mày cảm nhận như thế nào gọi là sống không bằng chết!” Gã thanh nhiên oán hận nhìn Diệp Phàm rồi gào lên với anh.
Ngay lúc này, ông già cấp Nguyên Anh sơ kỳ bên cạnh gã thanh nhiên đã nhếnh nhác bò dậy.
Sau đó trên người ông ta cuộn trào sát khí ngút trời.
Ông ta lập tức giơ tay lên thực hiện thủ ấn, chuẩn bị thúc giục công pháp mạnh mẽ của tu sĩ.
Nhưng làm sao Triệu Vũ có thể cho ông ta cơ hội thực hiện công pháp mạnh mẽ của tu sĩ chứ? Cậu sải bước lao đến trước mặt ông ta, hệt như mãnh hổ xuống núi, vung nắm đấm đập về phía ông ta.