Đương nhiên chỉ những người ít nhiều có liên quan đến giới tu hành ở Tương Nam mới biết được chuyện này.
Còn những người đến giới tu hành cũng không biết, đương nhiên sẽ không biết được chuyện này.
Mấy ngày nay, tất cả thế lực ở khắp Tương Nam đều tập trung vào chuyện Diệp Phàm và Nghiêm Thế Đông tuyên chiến toàn diện ở sơn trang Phù Vân, một vài thế lực lựa chọn đứng về phe Nghiêm Thế Đông, cũng có một bộ phận nhỏ đứng về phía Diệp Phàm, nhưng phần lớn các thế lực đều lựa xem chừng.
Nghiêm Thế Đông là thế hệ trẻ thiên tài trong giới tu tiên ở Tương Nam, danh tiếng lừng lẫy, khắp đất Tương Nam chẳng có mấy ai hay thế lực nào dám chọc vào gã.
Mặc dù danh tiếng của Diệp Phàm không lừng lẫy như Nghiêm Thế Đông, nhưng anh là con rể của Sở đại tướng, thân phận này rất đặc biệt. Bởi vì, nói từ một mức độ nào đó, giới tu hành sẽ không tùy tiện gây xích mích với người như Sở đại tướng.
Phải biết rằng, Sở đại tướng là một trong những người có công dựng nước, đã từng đổ máu để đuổi giặc ngoại xâm ra khỏi đất Hoa Hạ.
Nếu ai dám gây bất lợi với Sở đại tướng sẽ chịu hậu quả rất lớn.
Vì thế, trừ phi bắt buộc, nếu không, người tu hành sẽ không tùy tiện gây xích mích với nhân vật như Sở đại tướng.
“Các người nói xem, lần này Nghiêm Thế Đông và Diệp Phàm tuyên chiến toàn diện ở sơn trang Phù Vân, cuối cùng người chiến thắng sẽ là ai?”
“Cái này còn phải nói sao? Chắc chắn là Nghiêm thiếu gia!”
“Tôi thấy chưa chắc đâu, mặc dù bên ngoài tên Diệp Phàm đó chỉ là con rể của Sở đại tướng, nhưng tôi nghe được rất nhiều tin đồn nói rằng lai lịch của tên Diệp Phàm này không hề bình thường, cho dù là Nghiêm Thế Đông cũng chưa chắc có thể động đến được.”
“Việc khác thì tôi không biết, nhưng tôi cá rằng, cho dù Nghiêm Thế Đông thắng cũng sẽ không giết Diệp Phàm, dù sao cũng phải giữ thể diện cho Sở đại tướng.”
……
Các thế lực đều đang bàn luận về chuyện Diệp Phàm tuyên chiến toàn diện với Nghiêm Thế Đông ở sơn trang Phù Vân, khắp Tinh Thành trở nên căng thẳng.
Tuy nhiên, lúc này Diệp Phàm vô cùng bình thản, thoải mái.
Ở bãi cỏ bên ngoài biệt thự, sáng tinh mơ, ánh nắng rực rỡ, Diệp Phàm luyện quyền pháp vô danh dưới mặt trời sáng sớm.
Từ khi bái Đại Đức Chân Nhân là sư phụ, học được nhiều công pháp tu hành, Diệp Phàm tiến bộ rất nhanh về mặt tu hành.
Sức mạnh tạo ra nhờ luyện quyền pháp vô danh của anh hiện nay mạnh hơn trước rất nhiều.
Thậm chí, Diệp Phàm có cảm giác rất kỳ lạ, đó là cùng với việc trình độ tu hành của anh được nâng cao, trong quá trình anh luyện quyền pháp vô danh, anh cảm nhận được quyền pháp vô danh của mình đang suy biến.
Dường như quyền pháp vô danh này có sự tồn tại của sinh mệnh, có thể tự mình tiến hóa suy biến!
Lúc Diệp Phàm vừa luyện xong một lượt quyền pháp vô danh, Triệu Vũ đi đến, cậu nói với Diệp Phàm: “Anh Diệp, mọi chuyện đã sắp xếp xong, có điều......”
“Sức mạnh của Nghiêm Thế Đông vượt ngoài dự đoán trước đó của chúng ta, vì sự an toàn, anh Diệp, hay là không làm theo kế hoạch trước đó, để em đi cùng anh đến sơn trang Phù Vân!”
Triệu Vũ hơi lo lắng, quan tâm nói với Diệp Phàm.
Vẻ mặt Diệp Phàm bình thản, thờ ơ nói: “Sợ gì chứ? Lẽ nào tôi không thể giải quyết được một tên Nghiêm Thế Đông cỏn con?”
“Nếu là thời kỳ hưng thịnh của anh, em đương nhiên sẽ không lo lắng, nhưng để cứu.......” Triệu Vũ muốn nói nhưng lại thôi, nghĩ một lúc rồi nói: “Anh Diệp, đề phòng khi bất trắc, để em đi cùng anh, dù sao cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.”
“Haha!”
Diệp Phàm cười, đi đến bên cạnh Triệu Vũ, vỗ vai cậu ta rồi nói: “Yên tâm đi, tôi có chừng mực, cậu cứ làm tốt chuyện tôi giao cho là được rồi.”
“Cái này......hazz, được thôi!”
Mặc dù Triệu Vũ vẫn lo lắng cho Diệp Phàm, nhưng cậu ta biết rõ tính khí ương ngạnh của Diệp Phàm, thở dài một hơi, từ bỏ ý định tiếp tục khuyên Diệp Phàm.
“Cậu đi làm việc đi, tôi cũng nên đến sơn trang Phù Vân rồi.” Diệp Phàm nói.
“Ừm!” Triệu Vũ gật đầu, quay người rời đi.
Đợi Triệu Vũ đi rồi, Diệp Phàm thay bộ đồ thường đơn giản rồi đi đến sơn trang Phù Vân.
Anh bước đi thong thả, giống như tản bộ vậy.
Nhưng anh càng đi, sát ý tỏa ra trên người càng mạnh hơn.
Từng giây từng phút từ từ trôi qua, Diệp Phàm từng bước từng bước đi đến sơn trang Phù Vân, biệt thự anh ở cách xa sơn trang Phù Vân, cho dù Diệp Phàm đi không ngừng nghỉ thì phải đến tối muộn mới đến nơi.
Diệp Phàm đi cả ngày nhưng không hề mệt mỏi, ngược lại tinh thần càng phấn chấn.
Điều quan trọng là, sát ý trên người anh đã ngưng tụ lại thành thực chất, có thể nhìn thấy, bên ngoài lớp da của anh có một màn huyết khí mờ mờ lưu động, lúc ẩn lúc hiện, kỳ lạ và đáng sợ.
Sơn trang Phù Vân xây dựng trong núi, không khí trong lành yên tĩnh.
Vốn dĩ nơi đây là thắng cảnh nghỉ mát.
Nhưng sơn trang Phù Vân hôm nay lại bao phủ bầu không khí xơ xác tiêu điều.
Điều này khiến rừng rậm xung quanh sơn trang Phù Vân không có bất cứ tiếng kêu của một con côn trùng nào, tất cả đều yên lặng, yên lặng đến đáng sợ!
Bầu không khí nặng nề khiến người lại gần sơn trang Phù Vân đều cảm nhận được trong lòng có một hòn đá lớn đang đè xuống, đến thở cũng rất khó khăn.
Diệp Phàm đến sơn trang Phù Vân, có hai tên bảo vệ đang đứng trước cổng, sau khi thấy Diệp Phàm đến, hai tên đó không chặn anh lại mà chủ động nhường đường, mở cánh cổng của sơn trang Phù Vân.
Diệp Phàm không để ý đến hai tên bảo vệ canh cổng, anh vẫn bình thản bước đi, khoan thai bước vào trong sơn trang Phù Vân.
Sau khi Diệp Phàm bước vào trong sơn trang Phù Vân, hai tên bảo vệ liền đóng cổng, khóa lại bằng một chiếc khóa lớn bằng sắt thép, sau đó hai tên đó tiến đến chỗ Diệp Phàm nói: “Diệp tiên sinh, mời, Nghiêm thiếu gia đã đợi anh ở trong đại sảnh rất lâu rồi.”
Nói xong, hai người đó dẫn đường cho Diệp Phàm, đưa anh đến đại sảnh của sơn trang Phù Vân.
Diệp Phàm không nói gì, anh rất bình thản, khoan thai bước theo sau hai thanh niên đó, đối với anh mà nói, ngay cả nơi địa thế hiểm nguy anh cũng dám lao vào, huống chi là nơi tầm thường như sơn trang Phù Vân.
Dưới sự chỉ đường của hai thanh niên, Diệp Phàm nhanh chóng đến đại sảnh của biệt thự.
Đại sảnh của biệt thự rất rộng, đồ dùng gia đình bên trong đều bị dọn sạch, chỉ có vài chục chiếc ghê sô pha đặt hai bên, trên mỗi chiếc ghế sô pha đều có một người ngồi.
Mà đối diện cửa của đại sảnh là một chiếc ghế sô pha rất lớn bằng da thật, Nghiêm Thế Vân đang ngồi ngay thẳng trên đó, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Diệp Phàm, mày đúng là khiến tao bất ngờ, mày lại dám đến một mình?”
Nhìn thấy một mình Diệp Phàm đến, Nghiêm Thế Vân liền sững sờ, kinh ngạc, lạnh lùng nói.
“Đối phó với đám rác rưởi như chúng mày, mình tao là đủ!”
Diệp Phàm nói một cách vô cùng ngang ngược.