Diệp Phàm liền đồng ý với Hoàng Hạc mà không hề do dự.
Lâm Thiền rất thông minh, cô ta đã sớm nhìn ra, mặc dù Hoàng Hạc nói giúp cô ta, nhưng trên thực tế thì lại có ý đồ đen tối với cô ta, vì thế lúc nãy cô mới từ chối nhảy với cậu ta.
Bây giờ Hoàng Hạc muốn nói chuyện riêng với Diệp Phàm, rõ ràng là có ý xấu.
Lâm Thiền có tình cảm với Diệp Phàm, cô ta không muốn anh bị thương, vì thế chuẩn bị từ chối Hoàng Hạc giúp anh.
Nhưng cô ta còn chưa kịp mở lời thì Diệp Phàm đã đồng ý với Hoàng Hạc rồi.
Hơn nữa sau khi đồng ý với Hoàng Hạc, Diệp Phàm còn nhìn Lâm Thiền, tỏ ý bảo cô ta yên tâm.
Lâm Thiền biết thực lực của Diệp Phàm, một người biến dị tép riu hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, mặc dù Lâm Thiền rất lo lắng cho anh nhưng vẫn quyết định không ngăn cản anh và Hoàng Hạc nói chuyện riêng.
“Vậy đi thôi!”
Đáy mắt Hoàng Hạc lóe lên tia tàn độc, bình thản nói với Diệp Phàm, đồng thời đi trước một bước, tiến về phía căn phòng chuyên dùng để nghỉ ngơi ở bên cạnh.
Nhìn Diệp Phàm và Hoàng Hạc cùng nhau bước vào phòng nghỉ, tất cả mọi người ở đó bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Người đàn ông của Lâm Thiền cũng ngốc quá rồi đấy nhỉ? Không ngờ dám nói chuyện riêng với Hoàng Hạc, anh ta không sợ chết hả?”
“Lâm Thiền là người mà Hạc thiếu gia thích, tên đó không biết trời cao đất dày, lại dám cướp bạn gái của Hạc thiếu gia, đúng là tự tìm đến cái chết mà!”
“Haizz, thật không hiểu Lâm Thiền có gì tốt mà Hạc thiếu gia lại nhìn trúng cô ta chứ? Tôi xinh hơn Lâm Thiền, cơ thể cũng đẹp hơn cô ta, sao Hạc thiếu gia chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái”.
“Tôi đã quyết định rồi, cho dù là làm người tình của Hạc thiếu gia thì tôi cũng bằng lòng, bây giờ tình hình trên thế giới rất căng thẳng, nếu không có người biến dị chống lưng, vậy thì sau này chắc chắn sẽ sống không bằng chó”.
……
Mọi người có mặt ở đó đều bàn tán xôn xao.
Sau khi Diệp Phàm cùng Hoàng Hạc vào trong phòng nghỉ ở bên cạnh, Hoàng Hạc ngồi vào ghế sô pha, lấy từ trong túi ra một điếu xì gà, vừa hút vừa hỏi Diệp Phàm: “Người anh em, ra giá đi”.
“Cậu có ý gì?”, Diệp Phàm hỏi.
“Anh còn không hiểu tôi có ý gì hay sao? Nhất định phải bắt tôi nói rõ ra hả?”, Hoàng Hạc liếc nhìn Diệp Phàm, khó chịu nói.
“Cái đó…..tôi thực sự không hiểu ý của cậu”, Diệp Phàm nói.
“Được, vậy thì tôi sẽ nói rõ ràng với anh vậy, tôi đã nhìn trúng Lâm Thiền rồi, tôi nhất định phải có được cô ấy, nếu anh biết điều thì tôi sẽ đưa cho anh một khoản tiền, anh lập tức rời xa Lâm Thiền, anh thấy sao?”
Hoàng Hạc nhả khói rồi nói với Diệp Phàm.
“Cậu muốn tôi bán bạn gái của mình sao?”, Diệp Phàm nhìn Hoàng Hạc rồi nói: “Vậy thế này, cậu ra giá đi, tôi mua hết đám đàn bà trong nhà cậu”.
Rắc rắc!
Nghe Diệp Phàm nói, sắc mặt của Hoàng Hạc lập tức tối sầm lại, hai tay bất giác cuộn thành nắm đấm, bóp nát điếu xì gà trong tay, sát khí đùng đùng nói với Diệp Phàm: “Ông đây đang nói chuyện hẳn hoi với anh, anh biết điều một chút đi”.
“Lại còn dám khiêu khích tôi sao? Anh có tin bây giờ tôi sẽ bóp chết anh không?”
“Phải biết là, người biến dị đã dần chi phối thế giới hiện nay rồi, cho dù tôi giết anh ở đây cũng không có pháp luật nào dám trừng phạt tôi, anh có hiểu không?”
Hoàng Hạc vô cùng hống hách.
Từ khi trở thành người biến dị, cậu ta liền có cảm giác ‘trên đời dưới đất chỉ có ta là hơn nhất’, tác phong hành sự ngày càng ngang ngược, ngông cường.
Đặc biệt là một số người bình thường, cậu ta hoàn toàn không coi ra gì, tự cho mình là loài người có sinh mạng cao hơn bọn họ một bậc, trong mắt cậu ta, bọn họ giống như kiến hôi, cậu ta muốn giết thì giết.
Diệp Phàm nhìn Hoàng Hạc giống như nhìn kẻ ngốc vậy.
“Rốt cuộc cậu có ra giá không? Nếu không ra giá thì tôi đi đây”, Diệp Phàm mặt lạnh tanh, hoàn toàn không coi Hoàng Hạc ra gì.
Thái độ khinh người của Diệp Phàm cùng với lời nói khiêu khích đã thực sự chọc tức Hoàng Hạc.
Trong mắt cậu ta lóe lên tia tàn ác sau đó trầm giọng nói với Diệp Phàm: “Anh đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ, được, được lắm, bây giờ tôi sẽ cho anh biết sự lợi hại của tôi”.
Vừa dứt lời, Hoàng Hạc liền ra tay với Diệp Phàm, cậu ta sải bước, trực tiếp thúc giục năng lực được khai phá sau khi ăn quả biến dị, sau lưng cậu ta mọc ra sáu cánh tay.
Bịch! Bịch! Bịch!
Sau khi biến ra tám cánh tay Kim cang, Hoàng Hạc liền ra tay, tám cánh tay đồng thời vung nắm đấm, thi triển màn tấn công dữ dội nhất đối với Diệp Phàm.
Lập tức nắm đấm tung hoành ngang dọc, bao phủ lấy Diệp Phàm.
Hoàng Hạc biến ra tám cánh tay Kim cang tay không chỉ đơn giản có tám cánh tay cùng với sự gia tăng về sức mạnh phòng ngự, khí lực của cậu ta cũng tăng vọt, uy lực mỗi cú đấm đều có thể đập vỡ tảng đá hơn trăm cân.
Tuy nhiên, Diệp Phàm lại vô cùng bình thản, không hề sợ hãi sự tấn công của Hoàng Hạc.
Hoàng Hạc chẳng qua chỉ là một người biến dị sơ cấp mà thôi, còn chưa khai phá năng lực của bản thân lên đến cực điểm, thậm chí sức chiến đấu còn không thể đấu lại được tu sĩ Kim Đan kỳ, sao có thể so sánh với Diệp Phàm – người sở hữu sức chiến đấu gần đến cấp thần tiên lục địa chứ.
Trong mắt Diệp Phàm, Hoàng Hạc chỉ là con kiến hôi.
Lúc tám cánh tay của Hoàng Hạc đồng thời tung nắm đấm chuẩn bị tấn công Diệp Phàm, ánh mắt Diệp Phàm lạnh lẽo, cuối cùng cũng hành động.
Hai tay anh dang rộng, thể hiện thế ‘biển thu nạp trăm sông’, hai tay vận hóa, khơi gợi luồng khí hình thành thái cực.
Diệp Phàm đã tu luyện đến trình độ này rồi nên có thể tùy ý sử dụng bất cứ tuyệt chiêu nào, chiêu thức mà anh đang thực hiện chính là thái cực quyền – một trong ba quyền pháp cổ của Hoa Hạ.
Diệp Phàm sử dụng chiêu thức thái cực quyền, trực tiếp tinh thông ý nghĩa sâu xa và tinh hoa của thái cực quyền, tám cánh tay của Hoàng Hạc tung cú đấm lao đến, uy lực có thể làm sập trời, bể núi, tuy nhiên vô số quyền ảnh đập vào thái cực tạo thành từ luồng khí vô hình mà Diệp Phàm khơi gợi ra lập tức bị tước hết uy lực.
Sự tấn công của Hoàng Hạc giống như châu cháu đá xe, hoàn toàn không gây ra bất cứ thương tích gì cho Diệp Phàm.
Sau khi thế tiến công của Hoàng Hạc kết thúc, Diệp Phàm liền phản kích lại, chỉ nhìn thấy hai cánh tay của anh rung lên, trả lại gấp đôi tất cả uy lực của màn công kích mà Hoàng Hạc vừa bộc phát ra.
Làm sao Hoàng Hạc có thể chịu nổi sức mạnh thế này chứ, cậu ta lập tức ngã bay ra ngoài.
Bịch!
Chỉ nhìn thấy Hoàng Hạc bay ra ngoài, lập tức va vỡ cửa, ngã trên sàn của đại sảnh.
“Hụ hụ......”.
Hoàng Hạc liền ho dữ dội, khóe miệng phun ra máu tươi.
Cậu ta nhếch nhác bò dậy, nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt không thể tin nổi rồi nói: “Anh, anh, anh là người tu hành sao?”
Tuy nhiên, Diệp Phàm không thèm phí với cậu ta, bước dài một bước, xông ra ngoài với tốc độ cực nhanh, giống như con báo đang lao đến vồ mồi, mọi người ở đại sảnh chỉ cảm thấy mắt vừa hoa thì Diệp Phàm đã phi đến trước mặt Hoàng Hạc.
Bịch!
Diệp Phàm giơ tay phải lên, đập mạnh một phát vào ngực của Hoàng Hạc.
Mặc dù sau khi cơ thể biến ra tám cánh tay Kim cang, toàn thân có một lớp màng ánh sáng năng lượng màu vàng nhạt, sức phòng ngự vô cùng vững chắc, nhưng cậu ta vẫn không thể chịu đựng được cú đấm của Diệp Phàm, màng ánh sáng năng lượng màu vàng nhạt trên cơ thể liền vỡ vụn rồi tan biến.