"Anh Diệp, cảm ơn anh!"
Dương Khiết Như nói với Diệp Phàm đầy cảm kích.
"Em khách sáo với anh làm gì? Sau này có chuyện gì cần cứ gọi cho anh là được!" Diệp Phàm cười nói với Dương Khiết Như.
"Ừm ừm!" Dương Khiết Như gật đầu.
"Bye bye!"
"Tạm biệt!"
Sau khi đưa Dương Khiết Như về nhà, Diệp Phàm cùng Triệu Vũ lái xe về biệt thự.
Trên đường đi, Diệp Phàm nói hết chuyện biết được từ Vân Tùng cho Triệu Vũ nghe!
"Anh Phàm, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Triệu Vũ nhíu mày.
Một Nghiêm Thế Đông đã không đễ đối phó rồi, nếu theo những gì Vân Tùng nói, có cao thủ trong giới tu hành ra tay thật, vậy chuyện này khó giải quyết rồi.
Đặc biệt là, theo Vân Tùng hình dung, là một bàn tay lớn màu máu từ trên trời giáng xuống đã tiêu diệt nhà họ Dương ở Tinh Thành.
Bản lĩnh như vậy, e là người tu hành cùng cấp bậc với Đại Đức Chân Nhân rồi.
Cho dù Diệp Phàm rất mạnh, có tài ẩn trốn, nhưng đấu với người tu hành cùng cấp bậc với Đại Đức Chân Nhân chắc chắn anh không nắm được phần thắng nào.
"Giải quyết Nghiêm Thế Đông trước rồi hãy tính, tôi nghi là, lúc đầu ở Tinh Thành, tấm Vương lệnh Tu La Quỷ nhặt được trong đống đổ nát sau khi nhà họ Dương bị diệt môn, khả năng cao là của cao thủ trong giới tu hành kia để lại!"
Diệp Phàm nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nói.
"Ừm!" Triệu Vũ gật đầu.
Đối với cậu ta mà nói, cho dù là loại kẻ thù gì, nguy hiểm thế nào, cậu ta cũng sẽ sánh bước với Diệp Phàm, tuyệt đối không chùn bước!
Nháy mắt, xe đã đến cổng biết thự!
"Anh Phàm, tình hình có chút không ổn!" Triệu Vũ thấy cổng biệt thự mở ra nhưng lại không thấy đám nhân công cai quản biệt thự, chuyện này khiến cậu ta lập tức ý thức được rất có thể biệt thự đã xảy ra chuyện rồi.
Diệp Phàm nhìn ra ngoài cửa kính, đồng thời nhíu mày lại.
Ầm!
Lúc này, có hai chiếc xe tải lớn đột nhiên lao ra từ rừng cây sau xe của Triệu Vũ và Diệp Phàm, đâm vào nhau trong nháy mắt, chặn đường lùi của xe Diệp Phàm và Triệu Vũ.
Cùng lúc, một gã quấn băng vải quanh người, đem theo hơn một trăm người, nghênh ngang bước ra từ trong biệt thự.
Sau đó, họ liền bao vây xe của Triệu Vũ và Diệp Phàm.
"Xuống xe!" Diệp Phàm nói.
"Vâng!" Triệu Vũ gật đầu, nhanh chóng mở cửa xe bước xuống.
Diệp Phàm xuống xe theo Triệu Vũ, gã quấn băng vải khắp người liền cười gian xảo đi tới trước mặt Diệp Phàm, hắn trừng mắt với Diệp Phàm, hai mắt lóe lên sự thù hằn và tức giận.
"Diệp Phàm, còn nhớ ông đây không?" Gã quấn băng vải khắp người nói với Diệp Phàm.
"Ha ha!" Mặt Diệp Phàm hờ hững tựa mây trôi, không chút lo sợ, cười khẩy nói: "Nếu ông làm thành bộ dạng này rồi mà tôi cũng có thể nhận ra, vậy ông đúng là kì lạ biết bao nhiêu?"
"Thằng chó tạp chủng này, còn dám khua môi múa mép với ông đây? Hôm nay ông nhất định phải băm mày thành trăm mảnh!" Gã quấn băng vải khắp người đó hung hãn nói.
Lúc nói chuyện, gã quấn băng vải khắp người đó vung tay lên!
Hơn một trăm người đi cùng hắn bước lên, chỉ trong chốc lát đã áp sát Diệp Phàm, chuẩn bị ra tay với Diệp Phàm!
Nhưng Diệp Phàm rất bình tĩnh, không hề hoảng loạn!
"Chỉ dựa vào lũ tôm tép các người mà cũng muốn xé tôi thành trăm mảnh? Haha, trời cũng sắp tối rồi, ông chắc là vẫn muốn nằm mơ tiếp chứ?" Diệp Phàm liếc hơn một trăm người kia một cái, hời hợt nói.
"Mẹ nó, thằng nhóc, mày thật ngông cuồng!"
"Lại dám nói bọn tao là tôm tép? Haha, thằng nhóc, hôm nay mày chết chắc rồi, dù Ngọc Hoàng có tới, bọn tao cũng tuyệt đối không tha cho mày!"
"Không cần nhiều lời với nó, đánh cho nó một trận tơi bời đã rồi khống chế nó lại, dù sao chúng ta cũng có thời gian chơi đùa cùng nó!"
"Nói đúng lắm, đúng lúc gần đây mới nghiên cứu ra mấy loại hình phạt, chờ lát nữa sẽ thử trên người thằng nhóc này!"
...
Hơn một trăm người áp sát Diệp Phàm bàn tán sôi nổi.
Họ không phải kiểu người đơn giản, yếu nhất cũng là loại sát thủ hàng đầu trên giang hồ, thậm chí đa số đều là người tu hành.
Chỉ có điều, thực lực của những người tu hành này đều tương đối yếu, tất cả chỉ vừa mới trở thành người tu hành.
"Triệu Vũ, không cần thủ hạ lưu tình, giết sạch chúng đi!" Diệp Phàm đảo mắt tới hơn một trăm người kia, nói với Triệu Vũ bằng giọng điệu bình thản.
"Vâng!"
Triệu Vũ gật đầu.
Sau đó, cậu ta liền ra tay, hai chân đạp trên mặt đất, giống như một con hổ hung mãnh lao ra khỏi rừng, khí thế hùng hổ đánh về phía hơn một trăm người kia.
Triệu Vũ quá mạnh.
Cậu ta xông vào trong đám người, đánh ngang đánh dọc, đánh đâu thắng đó!
Giống như mấy đại tướng trong sách lịch sử cổ đại ghi chép, xung phong liều chết giữa chục nghìn quân địch mà như chỗ không người!
Lúc đầu hơn một trăm người đó không coi Triệu Vũ ra gì, vì trong mắt chúng, Triệu Vũ chính là rác rưởi, căn bản không thể là đối thủ của chúng.
Nhưng trong nháy mắt, chúng đã hiểu được thế nào gọi là sai lầm!
Chỉ thấy Triệu Vũ tung hai quyền, dứt khoát mạnh mẽ, dường như mỗi nắm đấm, mỗi cú đá đều có thể đánh ngã một người.
Phải biết là, trong số đám người này, một số là người tu hành, còn có cả người tu luyện cấp Tông sư, binh vương cao cấp, chiến vương của bộ đội đặc chủng,...
Những người này bình thường tay không cũng có thể đánh mười mấy người, nhưng ở trước mặt Triệu Vũ, chúng lại không thể đỡ nổi dù chỉ một chiêu, một quyền hay một cước đều không thể đánh được.
Hơn một trăm người đều bị Triệu Vũ đánh ngã trong chưa đầy ba phút!
Có người chết ngay tại chỗ, cũng có người thoi thóp ngắc ngoải, nhưng không một ai có thể đứng dậy.
Triệu Vũ đứng một cách ngạo nghễ, vết máu đầy trên nắm tay.
Cậu ta lúc này mạnh như chiến thần, ngông cuồng như hung đồ!
Làm cho bất cứ ai nhìn thấy đều bị sốc!
Mắt gã quấn băng vải khắp người kia lộ ra vẻ khó tin, hắn biết Diệp Phàm rất mạnh, nhưng không ngờ Triệu Vũ bên cạnh Diệp Phàm cũng tài giỏi như vậy.
Hơn nữa, năng lực còn vượt qua dự tính của hắn!
Phải biết rằng, không ít người trong hơn một trăm người hắn đem tới lúc nãy đều là người tu hành, năng lực chiến đấu cực kì đáng sợ.
E là mấy nghìn lính đánh thuê hợp lại gặp phải hơn một trăm người này của hắn, không cần tới một ngày đã bị hơn một trăm người này giết sạch rồi.
Thế mà Triệu Vũ lại giải quyết hơn một trăm người trong chưa đầy ba phút.
Chuyện này đúng là chấn động!
"Không gọi đám người mai phục ở trong biệt thự ra đây sao?"
Sau khi Triệu Vũ giải quyết xong hơn một trăm người, Diệp Phàm nói với gã quấn băng vải khắp người.
Nghe thấy lời Diệp Phàm, ánh mắt gã quấn băng vải khắp người lộ ra vẻ sợ hãi, hắn không ngờ, Diệp Phàm lại có thể phát hiện ra đám người mai phục ở trong biệt thự, đó chính là con át chủ bài, là chỗ dựa cuối cùng của hắn.
Với thực lực của đám người đó, nếu như ẩn nấp, người bình thường căn bản không thể phát hiện ra.
Nhưng Diệp Phàm còn chưa bước vào biệt thự, chỉ đứng ở cổng mà đã phát hiện ra đám người mai phục ở trong biệt thự.
Chuyện này...
Khiến gã quấn băng vải khắp người vô cùng khiếp sợ!