Sau khi Diệp Phàm đưa cô gái trẻ lên xe, chuẩn bị lái xe thì điện thoại của anh bỗng nhiên reo lên.
Anh cầm điện thoại rồi nhìn xem, là Sở Thiên Tiên gọi, sau khi nhíu mày lại anh nhấn vào nút nghe.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
“Diệp Phàm, anh đến Tinh Thành rồi à?” Giọng nói của Sở Thiên Tiên truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Ừ!” Diệp Phàm trả lời một tiếng.
“Tôi đang ở nhà hàng Tương Vị, anh mau đến đi, tôi tiếp đãi anh một bữa.” Sở Thiên Tiên nói.
“Được thôi!” Diệp Phàm nghĩ một lúc rồi nói.
“Vậy tôi đợi anh, tắt máy đây, lát nữa gặp.”
“Ừ.”
Tắt điện thoại, Diệp Phàm nhìn cô gái trẻ còn đang ngủ say trên xe, nói với Hàn Lôi: “Hàn Lôi, ông đưa cô ấy về trước đi, tôi với Triệu Vũ có chuyện phải đi đến nhà hàng Tương Vị một chuyến.”
“Được, Diệp tiên sinh!” Hàn Lôi gật đầu.
Sau đó, anh ngồi vào ghế lái, lái xe rời đi.
Sau khi Triệu Vũ xuống xe liền đứng ở bên đường vẫy một chiếc xe.
“Bác tài, đi đến nhà hàng Tương Vị.” Diệp Phàm và Triệu Vũ ngồi ghế sau, nói với tài xế.
Triệu Vũ nhìn Diệp Phàm rồi hỏi: “Anh Phàm, chúng ta đến nhà hàng Tương Vị làm gì?”
“Đi gặp một người bạn.” Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Bạn?” Triệu Vũ ngây người ra, hỏi thăm dò: “Anh Phàm, có phải là cô gái lần trước đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn cùng anh không? Em nhớ anh từng nhắc đến, cô ấy sống ở Tương Nam.”
“Ừ.” Diệp Phàm gật đầu.
“Anh Phàm, anh dẫn theo em là có ý gì? Em ghét nhất làm kỳ đà cản mũi.” Triệu Vũ bĩu môi nói.
“Sở Thiên Tiên không hề đơn giản, không phải cô gái bình thường, cô ấy chủ động hẹn gặp tôi, tuyệt đối không chỉ đơn giản là muốn tiếp đãi tôi một bữa, chắc chắn sẽ gây phiền phức cho tôi.” Diệp Phàm lạnh lùng nói: “Tôi vừa đến Tinh Thành, nên khiêm tốn một chút, không thể hành động khinh suất. Vì thế, nếu như có rắc rối, cần cậu giải quyết.”
“Vâng em hiểu rồi!” Triệu Vũ gật đầu, nhưng sau khi nghĩ một lúc, cậu ta vẫn thắc mắc liền hỏi Diệp Phàm: “Anh Phàm, thực ra em cảm thấy, cho dù tám gia tộc lớn ở Tương Nam đóng vai gì trong vụ thảm sát cả nhà họ Dương thì bọn họ đều phải trả giá.”
“Mặc dù bọn họ có chút thế lực ở Tương Nam, nhưng chỉ cần anh Phàm muốn tiêu diệt chúng, hoàn toàn là chuyện dễ như trở bàn tay.”
“Đây là Hoa Hạ, không phải là nơi có thể làm loạn được!” Diệp Phàm tức giận trừng mắt nhìn Triệu Vũ rồi nói: “Hơn nữa, nếu lão Dương còn sống, anh ấy tuyệt đối cũng không hy vọng liên lụy đến người vô tội, vì thế nhất định phải điều tra rõ ràng rồi mới được hành động!”
“Tôi nói hai cậu nghe, các cậu chém gió thì nên cẩn thận chút, nếu để người của tám gia tộc lớn ở Tương Nam nghe thấy, các cậu sẽ bị trừ khử.”
Lúc này tài xế lái xe có lòng tốt nhắc nhở Diệp Phàm và Triệu Vũ.
Diệp Phàm và Triệu Vũ nhìn nhau, không nói nữa.
Chẳng mấy chốc đã đến nhà hàng Tương Vị.
Sau khi trả tiền xe, Diệp Phàm và Triệu Vũ cùng nhau vào nhà hàng Tương Vị.
Nhà hàng Tương Vị nằm ở khu Duyệt Lộ, là một nhà hàng không lớn lắm nhưng rất có tiếng.
Món ăn ở nhà hàng này rất ngon, vì thế ngày nào cũng rất đắt khách, đông nghịt người, nếu không đặt trước sẽ không có chỗ, thậm chí trước cửa còn có hàng dài người đợi chỗ ăn cơm.
Diệp Phàm và Triệu Vũ đi thẳng vào phòng vip 888 của nhà hàng Tương Vị.
Đến phòng 888, Diệp Phàm và Triệu Vũ gõ cửa, cửa phòng liền mở ra, người mở cửa là Sở Thiên Tiên.
“Chồng à, hơn một tháng không gặp, có nhớ em không?” Sở Thiên Tiên nở nụ cười quyến rũ, cô đi lên phía trước khoác tay Diệp Phàm, cử chỉ hành động vô cùng thân mật, trông cô với Diệp Phàm giống như là một cặp đôi đang yêu nhau nồng cháy.
“Ờ……” Diệp Phàm ngây người ra, nhìn mấy thanh niên nam nữ đang ngồi trong phòng, anh lập tức hiểu rằng Sở Thiên Tiên đang “diễn kịch”, vì thế anh liền phối diễn cùng: “Đương nhiên rồi, từng giây từng phút anh đều nhớ vợ anh.”
Lúc nói, Diệp Phàm còn thừa cơ đặt tay lên eo Sở Thiên Tiên.
Việc này khiến Triệu Vũ đứng bên cạnh bối rối không biết làm gì, lúc nãy nghe giọng điệu của Diệp Phàm như muốn đấu đá với Sở Thiên Tiên, nhưng vừa gặp mặt hai người liền thân mật với nhau?
Còn nói không để hắn làm kỳ đà cản mũi?
Sở Thiên Tiên khoác tay Diệp Phàm vào trong phòng, giới thiệu với mấy thanh niên nam nữ trong phòng: “Mọi người đây chính là Diệp Phàm chồng của tôi.”
Nói xong Sở Thanh Niên giới thiệu lần lượt từng người cho Diệp Phàm.
Mấy thanh niên nam nữ đó toàn là công tử đại thiếu gia của Tinh Thành, lai lịch của ai cũng không hề đơn giản.
“Diệp Phàm, vị này là Chu thiếu gia, Chu thiếu gia là một trong bốn công tử của Tương Nam chúng ta, nhận được sự quý mến của Chu lão gia, sau này rất có khả năng Chu thiếu gia sẽ làm chủ nhà họ Chu.’ Sở Thiên Tiên đi đến bên cạnh thanh niên mặc âu phục đen, vẻ mặt lạnh lùng, giới thiệu qua một lượt về thân phận của hắn ta cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn hắn ta, khẽ nhíu mày.
Nhà họ Chu là một trong tám gia tộc lớn ở Tương Nam, tính ra đã truyền thừa nghìn năm, tổ tiên có thể ngược dòng đến triều đại Hậu Lương của Chu Ôn.
Theo những gì Sở Thiên Tiên giới thiệu, thanh niên trước mặt tên là Chu Long Đảm.
Mặc dù Chu Long Đảm xuất thân trong một gia tộc lớn như nhà họ Chu nhưng hắn ta không phải công tử bột, là một người tài giỏi, kiệt xuất.
“Chu thiếu gia, chào anh!” Diệp Phàm cười tươi nói với Chu Long Đảm.
“Hừ!” Chu Lòng Đảm trừng mắt nhìn Diệp Phàm, rõ ràng hắn ta có thái độ thù địch với Diệp Phàm.
Diệp Phàm chỉ cười, không so đo tính toán với hắn.
Lúc này Sở Thiên Tiên nói: “Chồng ơi, hôm nay anh vừa đến Tinh Thành, em đặc biệt gọi bạn của em đến để tiếp đãi anh, nhà hàng này mặc dù không lớn nhưng món ăn rất ngon.”
Sở Thiên Tiên dường như có ý thể hiện sự thân mật với Diệp Phàm, dắt Diệp Phàm ngồi bên cạnh cô, sao đó bảo phục vụ đem món lên.
Nhìn Diệp Phàm và Sở Thiên tiên ân ái ngọt ngào với nhau như thế, sắc mặt Chu Long Đảm vô cùng khó coi, hai mắt như phun ra lửa, bất giác nắm chặt tay lại, vặn đến mức khớp xương kêu “răng rắc”.
Lúc này cô gái ngồi bên cạnh Chu Long Đảm, nhìn thấy sắc mặt của hắn ta, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, rồi cô ta nhìn Diệp Phàm và Sở Thiên Tiên, nhếch mép thể hiện sự tức giận căm ghét.
Sau đó cô ta đứng dậy, nói với Diệp Phàm và Sở Thiên Tiên đang âu yếm nhau: “Thiên Tiên, tôi nghe người ta nói, chồng cô là con riêng của gia chủ nhà họ Diệp ở Giang Châu, tầm 10 tuổi thì bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, mấy ngày trước mới về Hoa Hạ, cóc ghẻ mà còn đòi ăn thịt thiên nga, dựa vào tờ giấy hôn ước muốn cưới đại tiểu thư nhà họ Sở, kết quả nhà họ Sở thẳng thừng từ chối hôn ước, thậm chí còn định gả đại tiểu thư nhà họ Sở cho em trai của anh ta, có thật vậy không?”