Nghe thấy lời của Diệp Phàm, Hàn Văn Cuồng vội vàng gật đầu như giã tỏi.
"Những lời khó nghe nói trước, tốt nhất là đừng có âm mưu gì với tao, tao sẽ để ý chuyện này, nếu mày không làm được như những gì tao vừa nói, vậy thì cho dù mày có chạy đến chân trời góc bể, tao cũng có thể bắt được mày, sau đó, giết chết!"
Diệp Phàm sát khí đùng đùng nói với Hàn Văn Cuồng.
"Tôi hiểu rồi!" Hàn Văn Cuồng bị dọa cho sợ hãi không yên, vội vàng nói: "Tôi tuyệt đối không dám có âm mưu gì với anh, cũng nhất định sẽ làm được tất cả những yêu cầu của anh."
"Ừ!"
Diệp Phàm gật đầu, quay người lại nói với Sở Thanh Nhã đang ngồi ở cuối xe: "Thanh Nhã, chúng ta đi thôi!"
"Được!"
Sở Thanh Nhã đứng lên cùng Diệp Phàm xuống xe bus.
Tận mắt thấy Diệp Phàm giết chết ba anh em nhà họ Thạch, Sở Thanh Nhã không hề nói gì cả, trong khoảng thời gian nay cô nhìn thấy rất nhiều những cảnh tượng chém giết máu me rồi.
Diệp Phàm và Sở Thanh Nhã cùng xuống xe bus sau đó cùng nhau nắm tay rời khỏi.
Nhìn Diệp Phàm và Sở Thanh Nhã rời đi, cơ thể Hàn Văn Cuồng ở trên xe bus vẫn run rẩy không khống chế được, lúc này mặc dù hắn rất hoảng loạn, nhưng đang cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
Vừa rồi Diệp Phàm cho hắn cảm giác thực sự rất kinh khủng, khiến trong lòng hắn không dám có chút ý nghĩ xấu xa nào.
Cho nên, Hàn Văn Cuồng không dám làm những chuyện khác, mà lặng lẽ ngồi trên trên xe bus chờ đội thi hành pháp luật tới.
Đội thi hành pháp luật đến rất nhanh, lúc này, tâm trạng Hàn Văn Cuồng mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, vội vàng tiến lên nói hết tình hình cho người của đội thi hành pháp luật, hắn là một luật sư có tiếng, lời hắn nói rất có trọng lượng.
Kể lại câu chuyện rất nhanh, nói thiếu niên tóc vàng kia làm việc vì nghĩa, tiêu diệt ba anh em nhà họ Thạch.
Ba anh em nhà họ Thạch là tội phạm đang được truy nã ở cả Tương Nam, giết mười mấy mạng người, còn làm nhục mấy chục cô gái.
Với thủ đoạn của Hàn Văn Cuồng và quan hệ xã hội rộng rãi, chuyện này được lan truyền xôn xao ở Tinh Thành, người thiếu niên nhuộm tóc vàng đó bởi vậy mà trở thành đại anh hùng của Tinh Thành.
Tình hình thực tế của cậu ta được lan truyền rộng rãi nhà nào cũng biết.
Đương nhiên những chuyện này để sau này rồi nói!
Sau khi Diệp Phàm và Sở Thanh Nhã xuống xe bus liền trở về biệt thự.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm đích thân đưa Sở Thanh Nhã đến sân bay Tinh Thành, tiễn Sở Thanh Nhã lên máy bay về thủ đô.
"Diệp Phàm, tôi..." Lúc chia tay, Sở Thanh Nhã nhìn Diệp Phàm, đôi mắt đẹp đầy ẩn ý.
"Sao vậy?" Diệp Phàm hỏi.
"Không, không có gì!" Sở Thanh Nhã muốn nói xong lại thôi.
Cô rất muốn cho Diệp Phàm biết tấm lòng của bản thân, nhưng lại sợ bị Diệp Phàm từ chối.
Dù gì giữa cô và Diệp Phàm cũng có nhiều hiểu lầm.
Nghĩ tới lúc đầu Diệp Phàm kết hôn với cô, cô lại dùng đủ mọi cách gây khó dễ cho Diệp Phàm, thậm chí còn cho phép em gái Sở Thanh Tuyết hại Diệp Phàm.
Những chuyện này khiến Sở Thanh Nhã cảm thấy vô cùng xấu hổ, không dám cho Diệp Phàm biết tâm ý của mình.
"Ừm, vậy cô nhớ chú ý an toàn, sau khi đến thủ đô thì nhớ gọi điện cho tôi." Diệp Phàm gật đầu nói với Sở Thanh Nhã.
"Được!" Sở Thanh Nhã nói.
"Được rồi, máy bay sắp cất cánh rồi, mau lên đi!" Diệp Phàm nói.
Sở Thanh Nhã do dự một lát, đột nhiên kiễng chân lên, hôn lên miệng Diệp Phàm một cái như chuồn chuồn lướt nước, rồi vội vàng đỏ mặt quay người lại chạy lên máy bay.
Diệp Phàm ngây người một chút, nhìn thấy hình bóng Sở Thanh Nhã rời đi, anh có chút bất lực lắc đầu.
"Đã là vợ chồng rồi, còn có gì mà xấu hổ chứ?" Diệp Phàm mím môi, tình cảm Sở Thanh Nhã đối với anh, đương nhiên anh biết.
Nhưng anh không nói rõ ra.
Anh cũng thật lòng với Sở Thanh Nhã, cho nên mới quan tâm Sở Thanh Nhã như vậy.
Sau khi tiễn Sở Thanh Nhã, Diệp Phàm mới trở về biệt thự.
Mấy ngày này, hơn một nửa giới tu hành ở Tương Nam đã hợp lại thành liên minh, dưới sự cầm đầu của nhà họ Nghiêm, đã chuẩn bị báo thù Diệp Phàm.
Mà trước khi báo thù Diệp Phàm, bọn chúng chọn cách giải quyết những người và thế lực bên cạnh Diệp Phàm trước, cho nên, nhà họ Tiêu đứng mũi chịu sào, chỉ trong vòng mấy ngày thôi, mà đã có rất nhiều tài sản của nhà họ Tiêu bị phá hủy bởi liên minh do nhà họ Nghiêm cầm đầu.
Còn có cả Hàn Lôi cũng bị báo thù.
Nhưng mấy ngày này Diệp Phàm không hành động gì cả, tất cả tâm trí của anh đều đặt hết lên người Sở Thanh Nhã.
Hôm nay tiễn Sở Thanh Nhã xong, cuối cùng anh cũng có thể dồn hết tâm trí vào việc ứng phó với liên minh do nhà họ Nghiêm cầm đầu.
Thù bị diệt môn của nhà họ Dương ở Tinh Thành coi như đã báo, còn cao thủ thần bí trong giới tu hành đứng sau Nghiêm Thế Đông, Diệp Phàm cũng đã có chút thủ đoạn để bắt được, nhưng không được quá vội vàng.
Cho nên, Diệp Phàm đã chuẩn bị bắt tay vào tiến hành việc vô cùng quan trọng khác khi anh trở về Hoa Hạ.
Mà chuyện đó có liên quan chặt chẽ đến giới tu hành ở Hoa Hạ.
Diệp Phàm đã lập kế hoạch, thông qua việc đối đầu với liên minh hơn nửa giới tu hành ở khu vực Tương Nam do nhà họ Nghiêm cầm đầu để đạt được bước đầu tiên trong việc anh thực hiện.
Anh muốn đánh vào giới tu hành ở Hoa Hạ.
Diệp Phàm từ sân bay trở về biệt thự, vừa mới tới cổng biệt thự đã nhìn thấy Triệu Vũ đang giằng co với một thanh niên.
Hai người sát khí mãnh liệt, lạnh lùng làm cho bầu không khí trăm mét xung quanh cổng biệt thự trở nên vô cùng đè nén.
Thanh niên đang giằng co với Triệu Vũ cơ thể cường tráng, nhìn khoảng tầm ba mươi tuổi, khuôn mặt hình lưỡi rìu, góc cạnh rõ ràng, mày kiếm, mắt sáng, đôi mắt sáng ngời.
Thanh niên này rõ ràng không phải người bình thường, bởi vì khắp người hắn ta ẩn hiện luồng khí vô hình xung quanh.
Cho dù là các loại côn trùng bay như ruồi nhặng, muỗi cũng không dám lại gần cơ thể hắn ta, e là hắn ta đứng trong bão tố cũng sẽ không có một giọt mưa nào rơi được vào người.
Có thể thấy tên thanh niên này phi phàm như thế nào.
Hắn ta giằng co với Triệu Vũ, không hề yếu thế chút nào, khí thế hai bên không ngừng công kích, như hai ngọn núi sừng sững đang chống lại nhau.
"Họ Hạng kia, tao cho mày thêm mười giây nữa, mày còn không cút đi, tao sẽ đánh mày thành đầu heo, xong cho người đưa mày về nhà họ Hạng ở Giang Đông."
Triệu Vũ hung hăng nói với tên thanh niên.
"Ha ha!" Tên thanh niên lạnh lùng cười một cái, nói: "Mày chẳng qua chỉ là con chó bên cạnh Diệp Phàm, tao không biết mày lấy dũng khí ở đâu mà dám ăn nói xằng bậy ở đây."
"Nếu mày biết điều thì mau dẫn tao đi gặp Diệp Phàm, như vậy thì sau này Diệp Phàm có chết, nhà họ Hạng tao sẽ có thể nhận nuôi mày."
"Làm chó nhà họ Hạng chắc chắn đãi ngộ sẽ cao hơn mày làm chó của Diệp Phàm."
"Mẹ kiếp mày muốn chết!" Triệu Vũ lập tức bị tên thanh niên làm cho nổi giận, hét lớn một tiếng, giơ nắm đấm lên, đấm một cái vào tên thanh niên.
Nắm đấm của Triệu Vũ không hề nhẹ, không khí bị nắm đấm mạnh mẽ chèn ép đều nổ tung.
Nắm đấm này nếu như đánh trúng vào mặt tên thanh niên đang giằng co với Triệu Vũ chắc chắn sẽ khiến cho đầu tên thanh niên như một quả dưa hấu chín bị vỡ tung.