Người đàn ông trung niên kia mắng Trương Dĩnh xong, rời ánh mắt sang nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng hỏi: "Vị tiên sinh này, làm người phải biết mình biết người, yêu cầu của anh có thể giải quyết ở quầy phía ngoài, sao lại ngông cuồng đi vào đây, chỗ này là chỗ cho anh ngồi chắc?"
Diệp Phàm lạnh mặt, ông đây chỉ muốn rút tiền thôi mà, các người lại năm lần bảy lượt làm phiền, các người thật sự cho rằng người đàng hoàng chỉ có thể im lặng chịu thiệt thôi phải không.
"Quản lý, Diệp tiên sinh..." Trương Dĩnh thấy người đàn ông kia chĩa mũi dùi về phía Diệp Phàm, thì không khỏi sốt ruột, một trăm triệu đấy, kể cả ở Hoa Kỳ thì cũng có thể được gọi là khách siêu VIP rồi, bây giờ bọn họ đuổi Diệp Phàm đi, chẳng phải tự mình gây sự sao?
"Cô câm miệng cho tôi!"
Trương Dĩnh còn chưa nói dứt lời, thì đã bị người đàn ông trung niên kia mạnh miệng ngắt lời.
"Cút ra ngoài ngay lập tức, đây không phải chỗ mà anh có thể bước vào!" Người đàn ông trung niên kia chỉ tay vào Diệp Phàm, không chút khách khí nói.
Trong đầu Trương Dĩnh ong một cái, cô biết chuyện này không dễ giải quyết, có một trăm triệu trong tài khoản, Diệp Phàm có thể là người dễ bắt nạt, có thể để ông ta tùy ý mắng chửi chắc? Đùa cái gì thế, người ta không tính toán với ông ta, là vì người ta không chấp nhặt, bây giờ ông ta lại được đà lấn tới, thì đừng trách người ta đáp trả.
Diệp Phàm lạnh mặt đứng dậy, "Ngân hàng Hoa Kỳ dùng thái độ này để phục vụ khách hàng sao?"
"Ha ha." Người đàn ông trung niên kia thản nhiên chế giễu: "Tiên sinh, chúng tôi là ngân hàng tư bản chủ nghĩa đế quốc, anh có hiểu thế nào là chủ nghĩa tư bản không hả? Tiền mới là tất cả, tôi cũng chẳng sợ nói cho anh biết, hôm nay tôi cứ muốn gây sự với anh đấy, Chương thiếu gửi những mười triệu USD ở ngân hàng của chúng tôi, cho nên anh ta thích làm gì ở đây thì làm."
Trương Dĩnh ngây người, ông ta muốn tự tìm phiền phức chắc, bây giờ cô cực kỳ thông cảm cho ông ta, thậm chí ông ta còn không biết mình đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì.
"Có tiền thì muốn làm gì cũng được sao?"
Diệp Phàm mỉm cười hỏi, anh thích câu này đấy.
"Đương nhiên rồi." Người đàn ông trung niên kia cười hì hì, thản nhiên nói: "Nếu anh có mười triệu, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
"Nếu tôi có một trăm triệu thì sao?" Diệp Phàm nhíu mày.
Người đàn ông trung niên kia tỏ vẻ chẳng khác nào vừa nghe được chuyện cười, ông ta cười tới nghiêng nghiêng ngả ngả, "Nếu anh có một trăm triệu, tôi sẽ gọi anh là cha."
"Tôi không có người con xấu xa như ông."
Diệp Phàm cười gằn, nói với Trương Dĩnh: "Cô Trương, bây giờ tôi đổi ý rồi, một trăm triệu trong tài khoản, tôi muốn rút toàn bộ.
Ha ha.
Tiếng cười của ông ta càng điên cuồng hơn, ông ta ôm bụng, cười tới nỗi chảy cả nước mắt, "Một trăm triệu, anh nói đùa đấy à, anh làm tôi buồn cười quá đi mấy, nể tình anh làm tôi vui vẻ như vậy, tôi sẽ không làm khó anh nữa..."
Người đàn ông trung niên kia vừa nói xong, tiếng cười liền im bặt, như thể ông ta bị thứ gì đó bóp cổ, không thể tin nổi mà nhìn vào màn hình máy tính, đang hiển thị một dãy số dư cực lớn.
"Là của anh ta... thật sao?" Người đàn ông trung niên kia lắp bắp hỏi Trương Dĩnh.
Trương Dĩnh gật đầu xác nhận, mặt mũi ông ta liền trắng bệch không còn một giọt máu, chân cũng mềm nhũn, suýt nữa thì ngã quỳ trên mặt đất.
Thật sự là một trăm triệu, trong tài khoản của người này thật sự có một trăm triệu.
"Tiên...tiên sinh, tôi...vừa rồi tôi chỉ đùa với anh một chút mà thôi." Người đàn ông trung niên kia run lẩy bẩy nói với Diệp Phàm, lúc này ông ta thậm chí còn muốn tự tử.
"Lão Chu!"
Cửa phòng tiếp khách lại bị mở ra một lần nữa, Chương thiếu gia mặc bộ đồ màu trắng từ đầu tới chân xuất hiện.
Người đàn ông trung niên kia vừa nhìn thấy Chương Đống, chẳng khác nào nhìn thấy phao cứu mạng, ông ta nhào tới trước mặt Chương Đống, nói cho hắn ta biết chuyện trong tài khoản của Diệp Phàm có một trăm triệu USD.
"Một trăm triệu?" Sắc mặt Chương Đống có chút khó coi, anh ta liếc nhìn Diệp Phàm, trong mắt anh ta, trông Diệp Phàm chẳng có chỗ nào đặc biệt, sao có thể có nhiều tiền như vậy chứ.
"Chương thiếu gia, lão Chu tôi làm việc cho cậu, lần này cậu phải giúp tôi, anh ta mà đòi rút hết một trăm triệu này ra, phía trụ sở chính chắc chắn sẽ không tha cho tôi." Lão Chu dùng vẻ mặt đưa đám cầu cứu.
Một trăm triệu, nếu số tiền này được gửi vào ngân hàng, thì mỗi ngày nó đều sẽ đem lại cho ngân hàng rất nhiều lợi nhuận, nhưng nếu một trăm triệu này bay mất, thì người làm quản lý như ông ta nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.
Chủ nghĩa tư bản không hề ôn hòa chút nào, mời ông ta vào làm việc là để người ta tạo ra lợi nhuận cho bọn họ, bây giờ ông ta lại đuổi khách hàng của bọn họ đi, thì ông ta cũng cút ngay được rồi.
Ông ta đã đắc tội Diệp Phàm, lúc này chỉ hy vọng Chương Đống sẽ cố gắng một chút, bù đắp đủ lỗ thủng một trăm triệu này.
"Lão Chu, trong này không có chuyện của tôi, tôi đi trước đây."
Chương Đống nhanh chóng suy nghĩ, nói xong một câu, liền xoay người ra khỏi phòng, đùa cái gì thế, một trăm triệu USD, hơn sáu trăm triệu tiền Hoa Hạ, nếu ông ta có quyền ra quyết định, thì chút tiền đó cũng chẳng khác nào vài hạt mưa bụi, nhưng ông ta lại không hề có quyền quyết định.
Lão Chu há hốc miệng, một giây sau, ông ta liền gào lên đuổi theo Chương Đống.
Không phải ông ta không nghĩ tới chuyện cầu xin Diệp Phàm tha thứ, nhưng vừa rồi ông đã đắc tội đáng chết với Diệp Phàm mất rồi, hơn nữa anh ta đã thẳng thắn nói muốn làm nhục ông ta, còn lâu ông ta mới tiếp tục ở đây chịu nhục, chi bằng tìm Chương Đống cầu xin vẫn thoải mái hơn một chút, ít nhiều gì cũng có thể bù đắp lại một ít chỗ bị tổn thất.
Quan trọng nhất là, ông ta sợ.
Chỉ là một tài khoản thông thường mà lại có thể lên tới cả trăm triệu USD, nhất định cậu thanh niên trẻ tuổi tên là Diệp Phàm này còn đáng sợ hơn cả Chương Đống, nếu ông ta chưa đắc tội Diệp Phàm, thì nhất định ông ta sẽ bám lấy Diệp Phàm mà nịnh nọt, nhưng giờ ông ta đã đắc tội rồi, nếu có thể trốn thật xa thì đành phải trốn thật xa.
Phòng tiếp khách quý lại trở nên im ắng, Trương Dĩnh nhìn chằm chằm Diệp Phàm mấy giây, sau đó định thần lại, mỉm cười.
"Cười gì chứ?" Diệp Phàm không vui hỏi, anh chỉ tới đây rút tiền thôi mà, tại sao lại xảy ra chuyện rắc rối chẳng khác nào phim truyền hình thế này.
"Diệp tiên sinh oai phong, Chương Đống cũng chẳng dám đối mặt với anh, tôi có thể không vui được sao?" Trương Dĩnh vui vẻ cười lớn.
Không chờ Diệp Phàm lên tiếng, Trương Dĩnh lại tiếp tục nói: "Nhưng nếu anh thực sự muốn rút một trăm triệu ra thì lại không được, anh có tài khoản ở ngân hàng nào khác không? Tôi giúp ngài xoay tiền."
Vừa nói xong, Diệp Phàm liền liếc Trương Dĩnh một cái, cô gái này đúng là hợp ý anh, chuyện của mình thì tự mình chịu trách nhiệm, không phải làm cho xong thì thôi.
"Tạm thời tôi không có tài khoản ngân hàng nào trong nước, cô chuyển tiền vào thẻ ngân hàng của cô đi." Diệp Phàm suy nghĩ một chút rồi nói.
Trương Dĩnh sững sờ, chuyển vào thẻ của cô? Đây là chuyện gì thế?
"Có vẻ sau này cô cũng không thể làm việc ở đây nổi nữa rồi, chi bằng làm quản gia cho tôi đi, mỗi năm tôi trả cô một triệu." Diệp Phàm ra điều kiện.
Quản gia?
Lương mỗi năm một triệu?
Trương Dĩnh ngây người ra, sau đó như thể đã hiểu ý Diệp Phàm, cô đỏ mặt, theo bản năng lùi về phía sau một bước.
"Cô nghĩ gì thế?" Diệp Phàm nhìn cô ta, "Tôi sống chung với em gái tôi, chỉ là sắp tới có thể tôi sẽ không thường xuyên về nhà được, cô tới làm bạn với con bé, tiện thể làm quản gia."
Trương Dĩnh càng đỏ mặt hơn, tự xấu hổ vì đoán mò lung tung, sau đó tò mò hỏi: "Anh không sợ tôi ôm tiền chạy mất sao? Những sáu trăm triệu đấy."
"Tùy cô thôi."
Diệp Phàm tỏ vẻ chẳng thèm để ý mà nhún vai một cái, sau đó nói: "Sau khi chuyển tiền xong, mua ba chiếc xe giá khoảng năm triệu một chiếc, sau đó giúp tôi tuyển thêm một đầu bếp, ba người giúp việc, địa chỉ là ở khu dân cư Quang Minh, tôi còn có việc, phải đi trước rồi."