Chẳng mấy chốc Diệp Nguyệt và Diệp Phàm đã gặp nhau dưới chân núi Tử Kim.
Không thấy Liễu Thanh Mi đâu, Diệp Nguyệt không khỏi bất ngờ, hỏi: “Anh, chị Thanh Mi đâu rồi?”
“Cô ấy về trước rồi.” Diệp Phàm nhẹ nhàng nói.
“A!” Diệp Nguyệt nhíu mày, tiếp tục hỏi: “Anh, có phải anh đã đắc tội gì với chị Mi rồi không? Sao anh lại ngốc thế? Tình cảm chị Mi dành cho anh, lẽ nào anh không hiểu hả?”
“...” Diệp Phàm không nói nên lời, lấy tay gõ một phát vào đầu Diệp Nguyệt, anh nghiêm túc nói: “Con nhỏ này, chỉ biết lo chuyện bao đồng.”
Diệp Nguyệt chưa kịp bác bỏ thì Diệp Phàm đã lên xe đưa cô về nhà.
Diệp Nguyệt luyên thuyên suốt dọc đường, nào là nói Diệp Phàm phụ lòng Liễu Thanh Mi và nhiều thứ khác.
Sau đó Diệp Nguyệt gọi điện cho Liễu Thanh Mi, hai người nói chuyện với nhau một hồi, Diệp Nguyệt mới chịu dừng lại.
Về đến nơi, Diệp Phàm liền gọi ngay cho một số điện thoại bí ẩn, để bên kia giúp anh điều tra thông tin về công ty Thịnh Quang, anh là một người nói lời giữ lời, nếu anh đã nói trong một tháng sẽ nuốt chửng cả tập đoàn Thịnh Quang thì anh nhất định sẽ làm được.
Điều quan trọng là người tu hành thao túng đằng sau của tập đoàn Thịnh Quang.
Mục tiêu thật sự của anh là moi ra được người tu hành đứng sau tập đoàn Thịnh Quang.
Mặc dù bây giờ chính anh là người tu hành, nhưng cũng chỉ là một cái tên mà thôi, để điều tra việc nhà họ Dương bị giết ở Tinh thành, anh cần phải nghĩ cách để ra tay, bắt đầu từ những người tu hành, như vậy mới có thể thu thập nhiều thông tin hơn về cung điện máu Asura.
Vừa hay mới chạm trán người tu hành đứng đằng sau tập đoàn Thịnh Quang, đương nhiên hắn sẽ không chịu bỏ qua.
Cuối tuần trôi qua nhanh chóng, hai ngày nay Diệp Phàm đang nghiên cứu “Thái Thượng cảm ứng thiên”, mặc dù trước đó anh có tập quyền pháp vô danh, nhưng không có tính hệ thống về mặt tu luyện.
Còn “Thái Thượng cảm ứng thiên” lại không giống vậy, đây là công pháp mạnh nhất của Thanh Ngưu động, toàn bộ cấp độ tu hành đều có hệ thống.
Quyền pháp vô danh mà Diệp Phàm luyện trước đây là không chính thống, bây giờ Diệp Phàm luyện “Thái Thượng cảm ứng thiên” mới thật sự bước chân vào con đường chính thống.
Sáng sớm, mặt trời mọc, ánh sáng chiếu khắp nơi như phá vỡ mọi sự tiến hóa, làm toàn bộ kinh đô được bao phủ bởi một lớp sương vàng, giống như Thiên quốc trong truyền thuyết.
Diệp Phàm và Diệp Nguyệt ăn xong từ sớm liền cùng nhau đi đến đại học Yến Kinh.
Anh ấy mai phục ở đại học Yến Kinh vì để bắt các thành viên của tổ chức Cự Giải giả mạo đang ẩn nấp ở Hoa Hạ.
Khi trở về từ Thiên Thượng lầu hai ngày trước, thành viên của tổ chức Cự Giải giả mạo đã ra tay với Diệp Phàm, anh đã báo cáo chuyện này cho quân đội.
Quân đội cũng đã thông qua hệ thống Thiên Nhãn nắm được “thóp” của tổ chức Cự Giải giả mạo, điều đó có nghĩa là nhiệm vụ ẩn nấp mai phục của Diệp Phàm ở đại học Yến Kinh sẽ sớm kết thúc.
Vừa vào phòng bảo vệ, Diệp Phàm bất ngờ thấy một hình bóng xinh đẹp - Đàm Ngọc Yến.
Kể từ thỏa thuận lần trước với Đàm Ngọc Yến, cô luôn tránh mặt Diệp Phàm, nhưng không biết tại sao hôm nay Đàm Ngọc Yến lại đặc biệt đợi Diệp Phàm ở phòng bảo vệ, điều này khiến anh rất ngạc nhiên.
“Chủ nhiệm Đàm, có chuyện gì sao?” Diệp Phàm cười như không nhìn Đàm Ngọc Yến nói.
“Chiều nay tôi có một bữa tiệc, muốn mời cậu đi cùng.” Mặt Đàm Ngọc Yến hơi đỏ, cô do dự một lúc rồi nói.
“Tại sao chứ?” Diệp Phàm ngây ra một lúc, thắc mắc hỏi.
“Bởi vì cậu rất giỏi đánh nhau!” Đàm Ngọc Yến nói: “Bữa tiệc chiều nay rất quan trọng với tôi, tôi nhất định phải tham dự. Nhưng bữa tiệc hôm nay lại là Hồng Môn Yến, cho nên...”
“Ồ, tôi hiểu rồi, cô muốn mời tôi làm vệ sĩ cho cô, đúng chứ?” Diệp Phàm ngắt lời Đàm Ngọc Yến.
“Đúng!” Đàm Ngọc Yến gật đầu.
“Tại sao tôi phải giúp cô?” Diệp Phàm cong môi để lộ nụ cười bỡn cợt rồi nói: “Tôi vẫn còn nhớ lúc đầu tôi vừa đến đại học Yến Kinh, chủ nhiệm Đàm đây còn nghĩ mọi cách để đuổi tôi đi cơ mà.”
“Tôi...” Sắc mặt Đàm Ngọc Yến trở nên có chút khó coi.
Cô cũng là một đại mỹ nữ.
Chưa bao giờ cô chủ động mời mà bị từ chối.
Nhưng hôm nay cô lại bị Diệp Phàm từ chối.
Điều này khiến cô cảm thấy khó chịu và có chút tức giận.
Diệp Phàm nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Đàm Ngọc Yến khi bị mình từ chối, anh cười nói: “Chủ nhiệm Đàm, đừng giận nữa, tôi chỉ đang đùa với cô thôi.”
“Rất hân hạnh được làm vệ sĩ cho đại mỹ nữ đây.”
“Nhưng mà, tuy tiệc có đồ ăn, nhưng tôi chưa bao giờ ăn no, hay là đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, cô mời tôi đi ăn, được không?”
“Được!” Đàm Ngọc Yến đồng ý không chút do dự.
“Được, cứ như vậy đi.” Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên sự xảo trá, anh cười nói: “Chút nữa thì quên, lúc mời tôi ăn nhưng phải uống cùng tôi đó.”
“...” Vốn dĩ Đàm Ngọc Yến đang vui vẻ, khi nghe Diệp Phàm nói xong, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ lên, lộ ra biểu cảm hết sức ngại ngùng.
Cô đâu có ngốc, rõ ràng cô biết Diệp Phàm nói câu này là để giễu cợt cô.
Lần trước cùng Diệp Phàm uống rượu, cô uống có một ly liền bất tỉnh nhân sự, sau đó suýt nữa thì hiểu lầm Diệp Phàm làm gì với cô!
Cho đến khi Đàm Ngọc Yến đi khỏi, Diệp Phàm ngồi trên ghế, ánh mắt anh lóe lên những suy nghĩ khác nhau.
Lần trước khi trò chuyện với Đại Đức chân nhân, anh có hỏi qua tình trạng của Đàm Ngọc Yến, Đại Đức chân nhân nói trên thế giới này có rất nhiều người sinh ra đã có những đặc điểm thể tạng kỳ dị.
Người có thể tạng như vậy sẽ sản sinh ra cảm ứng đặc biệt với linh khí trong cơ thể của người tu hành.
Rõ ràng Đàm Ngọc Yến là kiểu người mang trong mình thể tạng kỳ dị.
Sau đó Diệp Phàm cẩn thận xem qua quyển sách giới thiệu tình huống cơ bản về giới tu hành mà Đại Đức chân nhân đã đưa cho, anh cũng tìm thấy được nhiều giới thiệu liên quan đến người có thể tạng kỳ dị.
Theo như những dòng giới thiệu đó, thể tạng kỳ dị mà Đàm Ngọc Yến có có lẽ là Huyền Âm Cực Thể.
Người có Huyền Âm Cực Thể rất đặc biệt, chỉ cần có một chút rượu là có thể kích hoạt Huyền Âm Cực Thể, nếu như bản thân không phải là người tu hành hoặc không có người tu hành ở cạnh bên, một khi điều này xảy ra, người mang Huyền Âm Cực Thể sẽ chết ngay lập tức.
Nhưng người có Huyền Âm Cực Thể không chỉ có tốc độ tu hành nhanh, mà còn là cao thủ hàng đầu.
Nếu như có thể lợi dụng Huyền Âm Cực Thể của Đàm Ngọc Yến để tu hành, sức mạnh của Diệp Phàm sẽ tăng nhanh chóng.
Tuy Diệp Phàm không phải là người xấu nhưng anh ấy cũng không tốt lành gì.
Đương nhiên sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy.
Do đó anh ấy không ngại rắc rối liền đồng ý tham gia bữa tiệc với Đàm Ngọc Yến, anh chỉ muốn tạo cơ hội lợi dụng Huyền Âm Cực Thể của cô để tu hành.
Lần trước sau khi anh giúp Đàm Ngọc Yến, sức mạnh của anh đã có sự cải thiện rõ rệt, nhưng lúc đó anh không hề biết Huyền Âm Cực Thể là gì, nên chưa thể tạo ra nhiều liên kết.
Reng!
Điện thoại vang lên lúc anh đang trầm tư, Diệp Phàm rút điện thoại ra và nhìn ID người gọi, sắc mặt anh bỗng thay đổi, biểu cảm vô cùng phức tạp.