Cho đến bây giờ, bọn họ chưa từng nghĩ tới, vì sao lão gia lại không cho Diệp Phàm gọi mình là ông nội, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là như thế.
Nhưng nếu như Diệp Phàm thật sự không phải là người nhà họ Diệp, vậy tại sao lão gia lại đối xử với Diệp Phàm một cách bao dung như thế? Có thể nói còn thân thiết hơn cả cháu trai ruột.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ hơn, lão gia quả thật rất yêu thương Diệp Phàm, chẳng qua bên trong sự yêu thương này xen lẫn với rất nhiều thứ.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Diệp Phàm không khỏi mang theo rất nhiều ý tứ khác nhau.
Nếu Diệp Phàm thật sự không phải là người nhà họ Diệp, có rất nhiều chuyện sẽ thay đổi.
“Còn một chuyện nữa.”
Làm sao Diệp Thiên Nhân lại không phát hiện ra bầu không khí ở đây đang thay đổi, vốn dĩ ông ta nên vui mới đúng, thế mà lúc này đây, ông ta lại không có cảm giác vui vẻ gì, ông ta chỉ muốn nói ra hết những chuyện cần thiết, sau đó nghỉ ngơi một ngày cho khỏe.
“Nói!” Diệp Phàm chật vật nói ra từ này.
“Trước đó tao đã đi một chuyến đến Hải Đông, hôn nhân của mày và nhà họ Sở không còn giá trị nữa, cho nên hy vọng mày bớt thời gian làm thủ tục ly hôn với Sở Thanh Nhã, con bé là vợ của Tiểu Long.”
Diệp Thiên Nhân ném ra một tin tức chấn động lòng người.
“Sao các người có thể như thế được!” Diệp Nguyệt không nhịn được lên tiếng, thật quá đáng.
Diệp Thiên Nhân lắc đầu: “Cậu ta căn bản không phải là người của nhà họ Diệp chúng ta, chẳng lẽ còn có thể thay thế con cháu nhà họ Diệp chúng ta, có quan hệ thông gia với nhà họ Sở ư?”
“Anh trai và chị Sở có hôn ước từ bé.” Diệp Nguyệt vẫn còn phản bác, chẳng qua, chỉ có một mình cô ấy đứng ra nói chuyện thì không có tác dụng gì.
Diệp Phàm im lặng, không có quan hệ thông gia với nhà họ Sở lại càng tốt hơn.
Về phần thân phận người nhà họ Diệp, đối với anh mà nói lại càng là thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Điều khiến anh đau khổ nhất là lão gia… Cho đến bây giờ, ông ấy chưa từng xem anh như cháu trai ruột.
Những tình yêu thương trước kia, chẳng lẽ tất cả chỉ là giả bộ?
Diệp Phàm không tin, không tin tưởng một chút nào.
“Anh hai, anh đừng dọa em, anh mãi mãi là anh trai của em, anh đừng để ý đến việc bọn họ nói như thế nào.” Diệp Nguyệt ôm chặt lấy Diệp Phàm, không ngừng an ủi.
Cô ấy thật sự sợ hãi Diệp Phàm dưới cơn nóng giận làm ra chuyện điên rồ gì đó.
“Anh không sao.”
Diệp Phàm thở ra một hơi.
“Anh à, cho dù như thế nào, anh vẫn luôn là anh trai em.” Diệp Nguyệt trịnh trọng nói.
Diệp Phàm cười nhạt, xoa tóc cô: “Cô bé ngốc, sao anh lại không phải là anh trai của em chứ?”
“Nực cười!” Giọng nói lạnh lùng của Thường Nguyệt Nga vang lên: “Cậu thậm chí không phải là người nhà họ Diệp, thế mà còn muốn làm anh trai tiểu công chúa của nhà họ Diệp chúng tôi, nghĩ hay lắm.”
“Liên quan gì đến bà!” Diệp Nguyệt trực tiếp phản bác.
Sắc mặt của Thường Nguyệt Nga rất u ám.
“Anh nhìn đi.” Diệp Nguyệt tội nghiệp nhìn về phía Diệp Phàm: “Anh hai, anh cho rằng em còn có chỗ đặt chân ở nhà họ Diệp ư? Ông nội không còn nữa, lần này không ai có thể che chở cho em, anh không thể bỏ mặc em.”
Trong lòng Diệp Phàm cảm thấy ấm áp.
Làm sao anh lại không biết, Diệp Nguyệt đang dùng phương thức của mình để ủng hộ anh.
“Anh đương nhiên sẽ không bỏ mặc em.” Diệp Phàm lại một lần nữa xoa tóc Diệp Nguyệt, sau đó ngẩng đầu nhìn lướt qua mọi người, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Dạ!” Diệp Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.
“Đứng lại!”
Diệp Thiên Nhân quát một tiếng.
“Còn có việc gì?” Diệp Phàm giương mắt nhìn về phía Diệp Thiên Nhân.
“Mày có thể đi.” Diệp Thiên Nhân chỉ vào Diệp Nguyệt: “Nhưng con bé nhất định phải ở lại.”
“Ở lại?”
Diệp Phàm cười lạnh: “Ở lại để cho các người xem như thẻ đánh bạc mà gả đi? Đừng nói với tôi rằng, cho đến bây giờ các người chưa từng có suy nghĩ này.”
Bị chọc đúng tâm tư, sắc mặt Diệp Thiên Nhân bối rối, nhưng chỉ sau một giây ngắn ngủi, sắc mặt ông ta lại trở về bình thường: “Con bé là người nhà họ Diệp chúng tao.”
“Thì sao chứ.”
Diệp Phàm khinh thường nhìn tất cả mọi người, lạnh nhạt nói: “Hôm nay tôi muốn dẫn em ấy đi, trong số các người, ai muốn ngăn cản thì đứng ra!”
Diệp Thiên Nhân sững sờ, ông ta không ngờ, vào lúc này, Diệp Phàm thế mà còn dám thể hiện mình.
Thường Nguyệt Nga căn bản không dám tiếp xúc với ánh mắt của Diệp Phàm.
Về phần ba ông già, bọn họ không quan tâm đến việc Diệp Nguyệt rốt cuộc có còn ở nhà họ Diệp hay không, dù sao cũng chỉ là một con nhóc.
“Tôi không đồng ý!”
Diệp Long đứng dậy, không nhìn sắc mặt lo lắng của Diệp Thiên Nhân và Thường Nguyệt Nga, sắc mặt hắn kiên nghị, nhìn thẳng vào Diệp Phàm: “Đó là chị gái tôi, anh không thể đưa chị ấy đi.”
Trong mắt Diệp Phàm lóe lên sự khác thường, lúc này mới nghiêm túc đối đãi với Diệp Long đang đứng trước mặt mình.
Không ngờ vào thời điểm tất cả mọi người đều không dám nói gì, hắn lại dám đứng dậy.
“Tiểu Long, gia đình này đã không còn là nơi mà chị có thể sống được yên ổn nữa, chị đi theo anh trai còn tốt hơn ở nhà gấp trăm, nghìn lần.” Trong mắt Diệp Nguyệt có ánh lệ, tuy nhiên vẫn nói ra những gì mình muốn nói.
Người em trai này, cô đã từng xem thường đủ kiểu, không ngờ hắn lại là người đứng ra nói.
“Chị.” Diệp Long nhíu mày, muốn nói lại thôi.
“Chị chỉ rời khỏi nhà họ Diệp mà thôi, đâu phải là đi đến một nơi xa gì đó không thể gặp được.” Diệp Nguyệt miễn cưỡng nở nụ cười: “Nếu như em nhớ chị, em có thể gọi điện thoại cho chị, cũng có thể đến tìm chị.”
Diệp Long nhất thời không nói được gì.
Nghĩ lại cũng đúng, chẳng qua chỉ là rời đi, không sống ở trong nhà nữa, sao lại làm ra vẻ giống như sinh ly tử biệt.
Nhìn thấy Diệp Long nhượng bộ, sắc mặt Diệp Thiên Nhân trở nên vặn vẹo, Diệp Long quá ngây thơ rồi, chỉ mới mấy câu đơn giản đã bị dao động.
“Chúng ta đi thôi.”
Diệp Phàm lôi kéo Diệp Nguyệt đi ra bên ngoài từ đường.
Mãi cho đến khi hai người rời đi, Diệp Thiên Nhân mới thở phào một hơi, còn Thường Nguyệt Nga thì đi đến bên người Diệp Long, trực tiếp véo tai Diệp Long quở trách.
Dễ dàng bị dao động như thế, sau này làm sao kế thừa được gia nghiệp to lớn của nhà họ Diệp.
Diệp Long cúi đầu lắng nghe, nhìn có vẻ như rất cung kính, chẳng qua trong đáy mắt, ánh mắt hắn lóe lên, hiển nhiên sự tình không đơn giản như mọi người thấy.
Hắn thật sự dễ bị dao động như thế ư?
Vấn đề này, chỉ có trong lòng Diệp Long là người rõ ràng nhất.
Bên ngoài khu nhà cũ của họ Diệp.
“Anh à, chúng ta đi đâu đây?” Diệp Nguyệt thấp thỏm hỏi, nhưng sự chờ mong với cuộc sống mới còn nhiều hơn.
Cô đã sớm muốn rời khỏi một nơi đầm nước sâu như nhà họ Diệp.
Thường Nguyệt Nga đã không chỉ một lần nhắc đến việc muốn tìm cho cô ấy một đối tượng kết hôn, hơn nữa gần đây lại càng thường xuyên hơn. Ban đầu Diệp Thiên Nhân còn từ chối, bây giờ đã bắt đầu động lòng.
Quả thật, thân là con cháu nhà thế gia, hưởng thụ lợi ích mà gia tộc mang đến, dĩ nhiên cũng phải nỗ lực vì gia tộc.
Điều này thì cô có thể nghĩ thông suốt được.
Thế nhưng, cô tuyệt đối không muốn đem tương lai của mình giao cho Thường Nguyệt Nga, ánh mắt Thường Nguyệt Nga nhìn cô, khiến cho cô cảm thấy sợ hãi, hơn nữa Thường Nguyệt Nga không phải loại người thiện lương gì, bà ta căn bản sẽ không nghĩ đến hạnh phúc của cô.
Đây chính là nguyên nhân, vì sao sớm biết Diệp Phàm không phải là người nhà họ Diệp, nhưng cô vẫn muốn rời đi cùng Diệp Phàm.
“Đại thiếu gia, đại tiểu thư.”
Bác Phúc chạy hồng hộc từ trong nhà từ đường đến, không nói gì liền đem bọc trong tay mình nhét vào trong tay Diệp Phàm, nước mắt rơi đầy mặt, nói: “Lúc lão gia còn sống, ông ấy yêu thương hai người nhất, bác Phúc không có năng lực, không cách nào giữ được hai người lại, nhưng mà ít nhiều vẫn có thể chuẩn bị cho hai người một vài thứ.”
Diệp Phàm nghe thấy thế lập tức mở túi đồ, bên trong là một số thứ, phần lớn là đồ chơi lúc còn nhỏ, tuy nhiên trong đó còn có hai tấm thẻ ngân hàng.