Nghiêm Húc cắn rách đầu lưỡi của mình, phun một ngụm máu tươi lên trên chiếc chuông màu tím.
Vô số chữ viết cổ xưa thần bí bên trên chiếc chuông màu tím lập tức phát sáng.
Những chữ viết cổ xưa thần bí này ẩn chứa sức mạnh kỳ lạ.
Bầu không khí trong đại điện trong phút chốc trở nên nghiêm trọng.
Chữ cổ thần bí bên trên chiếc chuông màu tím xuất hiện, đồng thời từng ngọn lửa tím phun ra, bao quanh Nghiêm Húc.
Mặc dù ngọn lửa tím bao quanh Nghiêm Húc nhưng anh ta không hề bị thiêu cháy.
Mà ngược lại vết thương trên người anh ta đã biến mất.
Hơn nữa, trăm con dao quân dụng màu đen đó chạm vào ngọn lửa tím trên người Nghiêm Húc đều lập tức bị thiêu rụi.
Nhìn thấy sát chiêu mà Nghiêm Húc sử dụng, tất cả mọi người ở đó đều lộ vẻ kinh sợ, nhao nhao rời khỏi khu vực này, chỉ sợ một khi bất cẩn sẽ bị cuốn vào trong.
“Trời ơi, Nghiêm Húc đúng là quá lợi hại, không ngờ anh ta lại dùng thuật tế luyện.”
“Nghiêm Húc luyện thuật tế luyện bao giờ vậy?”
“Chắc không phải nhà họ Nghiêm đâu, là Nghiêm Húc tự dành lấy được bằng thủ đoạn khác, nghe nói, thuật tế luyện vô cùng lợi hại, có thể dùng lửa trời thiêu hủy bản thân, đốt cháy tất cả năng lượng sinh mạng của chính mình, đổi lấy một chiêu thức lợi hại không gì sánh được.”
“Nhưng kết cục như thế cũng rất thảm, mặc dù có thể kéo kẻ địch chịu tội thay, nhưng bản thân sẽ bị linh hồn thiêu hủy sạch sẽ, biến mất hoàn toàn.”
“Điều quan trọng là, một khi sử dụng thuật tế luyện, nỗi đau khổ mà bản thân phải chịu vượt ngoài sức tưởng tượng của người bình thường, loại vết thương thiêu hủy đó còn đau đớn hơn chết băm chết dầm.”
……
Không ít người xung quanh nhận ra sát chiêu của mà Nghiêm Húc sử dụng.
Mắt Diệp Phàm lóe lên sự nghiêm trọng.
Trong công pháp tu hành Thanh Ngưu động mà Đại Đức Chân Nhân đưa cho anh, có nhắc đến cái gọi là thuật tế luyện.
Sức mạnh sẽ bộc phát ngay sau khi năng lượng sinh mạng của bản thân bị thiêu rụi.
Vì thế, đây là thủ đoạn tấn công rất mạnh!
Sức sát thương vô cùng kinh khủng!
“Diệp Phàm cùng chết đi!”
Nghiêm Húc hét lớn, ngọn lửa tím trên người anh ta dâng trào, trong phút chốc nuốt hết tất cả con dao quân dụng màu đen.
Ngay của con dao quân dụng gốc cũng lập tức nổ tung biến thành một đống vỡ vụn dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa tím, sau đó lại dung hóa thành nước sắt.
Không phải vì thuật tế luyện của Nghiêm Húc quá mạnh mẽ.
Điều quan trọng là trước đó con dao quân dụng màu đen đã va chạm với đạo khí của người đàn ông thần bí, phá hủy rất nhiều cấm chế bên trên.
Cũng có nghĩa là, lúc con dao quân dụng mà đen va chạm với đạo khí của người đàn ông thần bí xảy ra vết nứt, con dao đã bị hủy hoại phần lớn.
Nếu không, cho dù thuật tế luyện của Nghiêm Húc có phi phàm thế nào thì cũng không thể trong phút chốc hủy hoại con dao quân dụng màu đen gốc được.
Phải biết là con dao quân dụng màu đen là binh khí thần tế.
Mặc dù binh khí tế thần không thể sánh được tế khí thực sự, nhưng có thể va chạm một lần với đạo khí mà không bị phá hủy ngay tại chỗ, chứng tỏ chất lượng con dao quân dụng màu đen mạnh hơn rất nhiều chiếc chuông màu tím bảo khí của Nghiêm Húc.
“Diệp Phàm!”
Nhìn thấy Nghiêm Húc vận dụng thuật tế luyện tấn công về phía Diệp Phàm, mặt Triệu Vũ biến sắc, vô thức lao lên giúp đỡ Diệp Phàm.
Nhưng lúc này, chỉ nhìn thấy Diệp Phàm chắp tay niệm, phù văn màu vàng lơ lửng trên đỉnh đầu anh bay ra ngoài.
Sau đó, phù văn dựa vào linh khí kết tụ thành một hình người, lao ra đâm vào Nghiêm Húc.
Ầm!
Sau Nghiêm Húc toàn thân bao quanh bởi ngọn lửa tím va chạm với hình người ngưng tụ từ linh khí, gây ra cú nổ lớn, hình người lập tức biến mất tại chỗ.
Có điều, Nghiêm Húc cũng dừng cơ thể.
Thuật tế luyện thiêu cháy năng lượng sinh mạng, đổi lấy đòn tấn công.
Sau đòn tấn công này, cho dù anh ta chiến thắng hay thất bại đều không thể sử dụng đòn tấn công còn lại.
Vừa nãy Diệp Phàm mượn mạng của phù văn màu vàng, để chúng va chạm với Nghiêm Húc, chịu đòn tấn công đổi lại từ thuật tế luyện của Nghiêm Húc.
Phù văn màu vàng rất mạnh mẽ, nhưng vẫn biến mất trước uy lực thuật tế luyện của Nghiêm Húc.
Nhưng mặc dù Nghiêm Húc thắng, cũng chỉ là phá vỡ phù văn màu vàng, hoàn toàn không hề làm Diệp Phàm bị thương.
“Diệp Phàm, anh, anh……
Tôi không can tâm!
Không can tâm!”
Nghiêm Húc ngửa mặt lên trời hét lớn, vô cùng phẫn nộ.
Anh ta không ngờ rằng, chiêu cùng đến chỗ chết của bản thân đã bị Diệp Phàm hóa giải như thế.
Điều này khiến anh ta chết không nhắm mắt!
Lúc Nghiêm Húc gào thét, cơ thể của anh ta biến thành tro bụi rồi biến mất trong sự thiêu đốt của ngọn lửa tím.
Cùng với tiếng ‘xoảng’ một cái, chiếc chuông màu đen rơi trên mặt đất, đã đánh dấu cái chết của Nghiêm Húc.
Diệp Phàm cũng đang thở hồng hộc.
Anh đau muốn chết đi!
Bởi vì những phù văn đó cũng là con át chủ bài mà anh chuẩn bị để cướp lấy gan kỳ lân màu xanh thẫm.
Bây giờ vì Nghiêm Húc mà anh mất đi phù văn màu vàng.
Cũng có nghĩa là mất đi khả năng tranh giành kho báu.
Có điều, anh giết Nghiêm Húc cũng đã chấn động tất cả mọi người có mặt ở đây.
Lúc này trùng hợp anh cũng đang ở trên đàn tế, vì thế anh lập tức tiến lên cầm lấy gan kỳ lân màu xanh thẫm.
Còn về tế phẩm ở hai cái đĩa còn lại là đầu long, thân phương, Diệp Phàm không lấy đi.
Mặc dù đầu long, thân phượng chắc chắn có giá trị rất phi phàm.
Anh không dùng đến chúng!
Huống hồ gì, trong đại điện đã có hơn hai trăm người, bọn họ đều đang nhìn chằm chằm.
Bọn họ sao có thể bỏ qua những đồ vật tốt như đầu long, thân phượng chứ?
Nếu như một mình Diệp Phàm lấy hết tế phẩm, vậy thì chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu tấn công của tất cả mọi người.
Phải biết là anh đã mất đi con át chủ bài!
Ở tình huống như thế này, trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người không phải là tìm đến cái chết sao?
Vì thế, Diệp Phàm lấy gan kỳ lân xong liền vội vàng nhảy xuống đàn tế, chuẩn bị rời đi!
Nhưng lúc này, một thanh kiếm khí bất ngờ lao đến, uy lực kinh thiên động địa khiến tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.
Ai ai cũng nhìn về hướng thanh kiếm khí truyền đến.
Ở đó, có một người đàn ông bước ra.
Mặc dù người đàn ông đó thương tích đầy người, nhưng sắc mặt vẫn trần đầy năng lượng, đôi mắt sắc bén lóe lên tia lạnh lẽo khiến mọi người kinh hồn bạt vía.
Ầm!
Mặc dù Diệp Phàm lập tức phản ứng lại, tiến hành đòn đáp trả, thực hiện quyền pháp vô danh, tung ra vô số đường quyền ảnh làm suy yếu thanh kiếm chém trời phá đất đó, có thể bị trọng thương rồi, một vết thương kinh khủng kéo dài từ bả vai trái đến sườn bên phải, vết thương quá nghiêm trọng.
“A……”
Diệp Phàm kêu một tiếng thảm thiết, cơ thể bay ra ngoài, ngã trên mặt đất cách đó không xa.
Anh gắng gượng bò dậy, nhìn về hướng người đàn ông.
“Tần Hiên Long?”
Diệp Phàm nhận ra người đàn ông đó!
Người đàn ông đó không phải ai khác, chính là Tần Hiên Long lừng danh trong thế hệ trẻ của giới tu hành.
“Diệp Phàm, hôm nay tôi nhất định sẽ giết anh!”
Tần Hiên Long cười lạnh lùng rồi nói.
Giữa anh ta và Diệp Phàm có không ít ân oán, tuy nhiên, từ khi bước vào lối vào Tam Bảo Tiên Hạ, anh ta luôn chịu sự tấn công của Tiêu Lang.
Có mấy lần anh ta sắp rơi vào thế nguy hiểm.
Anh ta biết Tiêu Lang đối phó với anh như thế là vì Diệp Phàm.
Vì thế, anh ta quyết tâm phải giết chết Diệp Phàm.
Lúc anh ta vào đại điện, đúng lúc tận mắt chứng kiến cảnh Diệp Phàm giết chết Nghiêm Húc, vì thế anh ta không hề do dự ra tay nhân lúc Diệp Phàm trọng thương!
Anh ta không hề cho rằng đó là hành vi bỉ ổi!
Nhân lúc anh bị thương để lấy mạng của anh!
Đây là sách lược!
Lúc nói Tần Hiên Long bước từng bước về phía Diệp Phàm, anh ta vung thanh kiếm cổ màu xanh trong tay, bên trên tỏa ra uy lực vô cùng phi phàm.