Sau khi Hạng Thiên đi, Diệp Phàm gọi Triệu Vũ cùng rời khỏi biệt thự thủy tinh.
Triệu Vũ lái xe, đưa Diệp Phàm đến một nhà hàng phương Đông ở khu Slum của thành phố MUA – tiệm ăn Hòa Bình.
Đây là một tiệm ăn đã có thâm niên hơn một trăm năm.
Diệp Phàm có mối quan hệ sâu sắc với tiệm ăn Hòa Bình, cứ đến thành phố MUA thì cứ vài ngày anh lại tới đây ăn một lần.
Lần này về Hoa Hạ quá lâu, nên giờ vừa quay lại thành phố MUA thì anh đã vội vàng tìm đến tiệm ăn Hòa Bình.
Tiệm ăn Hòa Bình cũng ăn nên làm ra, rất có tiếng tại thành phố MUA.
Cả tiệm ăn có ba tầng, tầng một là nơi cho khách bình thường, tầng hai là phòng bao, tầng ba chuyên dụng cho khách quý.
Diệp Phàm đã ăn ở tiệm ăn Hòa Bình rất nhiều năm rồi, cho nên, hầu hết nhân viên ở đây đều quen Diệp Phàm, chủ tiệm ăn cũng từng uống rượu với Diệp Phàm vài lần, thậm chí còn cho anh một tấm thẻ khách quý đặc biệt.
Tuy vậy, Diệp Phàm lại không hề thích ăn ở tầng ba của tiệm ăn Hòa Bình, bình thường anh chỉ ngồi ở tầng một dành cho khách bình thường, ăn một bữa đơn giản.
Tầng một có thể chứa được gần một nghìn người, phóng tầm mắt ra nhìn thì cũng chỉ thấy đầu người với đầu người, có khoảng vài trăm khách hàng đang dùng bữa, có thể thấy tiệm ăn Hòa Bình đắt khách cỡ nào.
Diệp Phàm và Triệu Vũ ngồi xuống một bàn trống rồi gọi món.
Vị trí bàn này của họ vừa hay gần cửa thang máy đi lên tầng hai, nhưng hai người cũng không để tâm.
Khi Diệp Phàm và Triệu Vũ đang vừa ăn vừa nói chuyện thì một cặp đôi nam nữ ôm nhau đi về phía tầng hai. Vì người thanh niên đặt tay lên mông của cô gái, khiến cô ngại ngùng né tránh, lại vô tình va phải bàn của Diệp Phàm và Triệu Vũ, khiến cho bát canh trên bàn bị hắt ra ngoài, bắn tung tóe lên người Diệp Phàm.
“Muốn chết!”
Nhìn thấy cảnh đó, Triệu Vũ giận dữ đứng dậy.
“Không sao, ngồi xuống!” Diệp Phàm chau mày, vội vàng nói với Triệu Vũ.
Anh tới tiệm ăn Hòa Bình là vì muốn tận hưởng cuộc sống bình thường nhất, nên chẳng hề bận tâm mấy chuyện nhỏ này.
Nhưng Triệu Vũ thì không nghĩ thế, bất kỳ ai dám mạo phạm Diệp Phàm thì cậu ta sẽ đứng ra đầu tiên.
Nhưng với mệnh lệnh của Diệp Phàm thì cậu ta sẽ luôn nghe theo.
Diệp Phàm đã bỏ qua rồi thì cậu ta cũng không tính toán làm gì nữa, ngồi lại xuống ghế.
Nhưng người thanh niên kia khi nghe thấy Triệu Vũ nói câu “Muốn chết” kia thì đã khó chịu rồi, bèn lạnh lùng quát với Triệu Vũ vừa mới ngồi xuống ghế kia: “Vãi nhỉ, gan của mày đúng là to ghê đấy, dám bảo ông mày ‘muốn chết’ cơ à. Cái loại nghèo hèn nhà mày chán sống rồi phải không? Mau quỳ xuống xin lỗi ngay thì tao còn cân nhắc phạt mày cái nhẹ”.
“Nếu không ấy, ông mày chỉ cần nói một câu thôi, thì mày sẽ bị ném xuống Đại Tây Dương làm mồi cho cá mập luôn đấy”.
Cậu ta vô cùng ngạo mạn.
Cậu thanh niên này là người Hoa Haj, nhuộm tóc tím, hình xăm kín cả cánh tay.
Cậu ta tên Lý Yết, có một người anh mở một công ty không quá lớn, làm ăn tại thành phố MUA.
Mặc dù công ty không lớn, nhưng có thể mở công ty ở thành phố MUA thì cũng phải có thực lực nhất định, gần như là làm ăn cả với xã hội đen và người thường, nên vì vậy mà Lý Yết bình thường rất kiêu ngạo.
Đương nhiên, cậu ta cũng có mắt nhìn, với người phương Tây hoặc những người có lai lịch lớn thì lại ngoan như một con chó.
Nhưng Diệp Phàm và Triệu Vũ trước mặt cậu ta đây lại ăn cơm ở tầng một của tiệm ăn Hòa Bình, nhìn là biết không phải người giàu có gì, gần như chỉ có người bình thường mới ăn tại tầng một, chứ người cỡ Diệp Phàm thường sẽ ăn ở phòng bao của tầng ba.
Phải biết rằng chỉ cần mười tệ là đã có thể ăn một bữa cơm ở tầng một của tiệm ăn Hòa Bình rồi, nhưng với tầng hai, rẻ nhất cũng vài nghìn trở lên, nếu ăn ngon một chút thì cũng tốn vài chục nghìn.
Có thể thấy khác biệt giữa những người ăn ở tầng một và tầng hai lớn cỡ nào.
Mà nguyên nhân chủ yếu của việc này là vì tiệm ăn Hòa Bình theo đà phát triển mà dần dần mở rộng ra những loại phục vụ thu phí cao, như thế lợi nhuận mới lớn.
Chủ của tiệm ăn Hòa Bình lại cho rằng, tiệm được như ngày hôm nay phần lớn nhờ có sự ủng hộ của những người bình dân, cho nên, dù tiệm có phát triển theo hướng sang trọng hơn nữa, thì cũng sẽ không bỏ mặc những người ở tầng lớp bình dân kia.
Chủ tiệm từng nói, dù tiệm ăn có phát triển như thế nào, thì vẫn sẽ luôn là nơi để người bình dân có thể ăn một bữa no.
Cũng chính vì lý tưởng này nên tiệm ăn Hòa Bình rất được yêu thích, đặc biệt là những người ở tầng lớp thấp, hầu hết họ đều đến tầng một của tiệm để ăn, bởi vì, ở đây vừa tiết kiệm lại vừa được ăn no.
Trong mắt Lý Yết, Diệp Phàm và Triệu Vũ là lũ nghèo đói hạ đẳng, nên cậu ta sẽ không thèm coi Diệp Phàm và Triệu Vũ ra gì.
Thậm chí, những lời ban nãy của Triệu Vũ còn khiến cậu ta thấy rất mất mặt, nếu không dạy dỗ lại Triệu Vũ một phen thì chẳng phải là mặt mũi của cậu ta coi như mất hết hay sao?
“Bảo tao quỳ xuống xin lỗi mày?”
Triệu Vũ nhìn Lý Yết, cười khẩy.
Vốn dĩ Diệp Phàm đã bảo cậu không chấp nhặt, cậu đang định bỏ qua cho Lý Yết rồi đấy.
Nhưng cái tên này đã không biết đường xin lỗi, lại còn bắt cậu quỳ xuống, điều này làm Triệu Vũ vô cùng tức giận.
Cậu muốn ra tay dạy dỗ tên Lý Yết này cho ra nhẽ.
“Người anh em, xin lỗi nhé, cậu em của tôi đã bất lịch sự với cậu, tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu, rồi bỏ qua cho nhau đi thôi.” Vào lúc Triệu Vũ đang định rat ay với Lý Yết, Diệp Phàm đã dùng ánh mắt ngăn Triệu Vũ lại, rồi cười nói với Lý Yết.
Dáng vẻ của anh vô cùng khiêm tốn.
Thứ nhất, loại như Lý Yết còn không xứng để anh coi vào mắt.
Giống như một đạo lý là bình thường thì người sẽ không chấp nhặt với loài chó vậy.
Một chuyện khác nữa, đây là tiệm ăn Hòa Bình, Diệp Phàm có tình cảm rất đặc biệt với nơi này, nên bình thường anh không muốn xung đột với bất cứ ai trong tiệm.
“Anh Phàm…” Triệu Vũ không hiểu, tại sao Diệp Phàm lại phải khiêm tốn như thế.
Mặc dù cậu đã đến đây ăn với Diệp Phàm rất nhiều lần.
Nhưng cậu không biết vì sao Diệp Phàm lại tới đây, mỗi lần cậu hỏi, Diệp Phàm chỉ cười không nói.
Còn vì sao Diệp Phàm không muốn xung đột với ai ở đây thì cậu càng không hiểu.
Bởi vì, trước giờ Diệp Phàm tới đây ăn cơm đều rất bình thường, chưa bao giờ gặp phải tình huống này.
Triệu Vũ rất khó chịu, nhưng vì là mệnh lệnh của Diệp Phàm, nên cậu không thể không tuân theo, cho nên, cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, mặc kệ Lý Yết.
Nhưng sao Lý Yết có thể bỏ qua cho Diệp Phàm và Triệu Vũ như vậy được, cậu ta cười lạnh lùng nói với Diệp Phàm: “Bỏ qua? Tao thèm vào, mày là cái thá gì mà tao phải bỏ qua chỉ vì một câu nói của mày? Biết điều thì cút ra chỗ khác đi, không thì lát nữa ông cũng đánh luôn cả mày đấy”.