Cung Thiệu Đông bị vứt ra ngoài, ngã nhào xuống đất, thảm không thể tả.
Ông ta nhếch nhác bò dậy, vừa tính mở miệng chửi rủa.
Kết quả liền bị hai bảo vệ lôi ra ngoài vẫn không ngừng vùng vẫy, cả Khưu Mỹ Cúc cũng bị ném ra ngoài quán bar, không chút thương hoa tiếc ngọc.
Khưu Mỹ Cúc còn thảm hơn ông ta, sau khi bị ném ra ngoài, bộ dạng cô ta té xuống đất giống như một con chó đang ăn phân, khuôn mặt xinh đẹp chà sát xuống nền đất, thảm không thể tả, khắp mặt toàn là máu.
“A...”
Khưu Mỹ Cúc la lên như heo bị thọc tiết.
Cô ta cũng được coi là một thiên kim đại tiểu thư, từ lúc nào phải chịu nhục nhã như vậy?
Không ngờ lại bị một đám bảo vệ ném ra khỏi quán bar giống như vứt một bịch rác.
Điều này thật...
Mẹ kiếp, quá mất mặt và thất vọng!
Điều quan trọng nhất là vết thương trên mặt Khưu Mỹ Cúc, đau đến mức như muốn ngất đi, cô ta theo quán tính đưa tay sờ lên má, kết quả liền thấy máu ướt đỏ cả tay.
“Mặt tôi sao rồi?” Khưu Mỹ Cúc hoảng lên, gần như quên đi nỗi đau trên mặt.
Cô nhanh chóng lấy cái gương nhỏ hay mang theo từ trong túi xách ra, soi lên mặt.
Thấy cả khuôn mặt đẫm máu.
Điều này làm cô ta như chết lặng, cô ngây ra một lúc rồi gào to lên gần như xé toạc cả cổ họng: “Đám khốn nạn bọn bay, thực sự... thực sự dám đối xử với tao như vậy? Tao là đại tiểu thư nhà họ Khưu, bố tao là Khưu Tam gia.”
“Bọn mày hủy khuôn mặt tao, tao sẽ lấy mạng bọn mày!”
“Hu hu...”
Khưu Mỹ Cúc gần như sụp đổ.
Với phụ nữ mà nói, khuôn mặt giống như một sinh mạng thứ hai.
Huống hồ chi Khưu Mỹ Cúc còn quan trọng ngoại hình của mình hơn bất kì cô gái nào khác.
Cô ta hét lên, lấy điện thoại trong túi ra và gọi điện cho người nhà, kêu bố cô ta nhanh chóng phái người đến.
Cung Thiệu Đông bên cạnh nhìn thấy, sắc mặt liền thay đổi, mặc dù lúc này ông ta thấy Khưu Mỹ Cúc thảm không thể tả nhưng vẫn đi về phía cô, dìu Khưu Mỹ Cúc dậy, an ủi nói: “Bảo bối à, không sao đâu, em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em xả giận.”
“Anh còn biết một chuyên gia phẫu thuật chỉnh hình.”
“Nếu lỡ may khuôn mặt em bị hủy, cho dù phải tốn bao nhiêu tiền đi nữa, anh sẽ bảo người đó làm cho em trở nên xinh đẹp như trước.”
Cung Thiệu Đông yêu đương với Khưu Mỹ Cúc ngoài sự trẻ trung xinh đẹp của cô ra, ông ta còn muốn có được lợi ích từ nhà họ Khưu.
Nhà họ Khưu cũng giống như nhà họ Lý, đều là những gia tộc hàng đầu ở kinh đô, căn cơ vững chắc, nếu như Cung Thiệu Đông có thể tạo được mối liên hệ với nhà họ Khưu, sau này đối với ôngta mà nói, điều đó sẽ có lợi cho vị trí của Cung Thiệu Đông trong ban lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Vĩnh Hòa.
Khưu Mỹ Cúc chọn ở bên Cung Thiệu Đông, thứ nhất là thấy hắn có tiền tài, thứ hai là cảm thấy hắn trưởng thành cận trọng, đặc biệt luôn dỗ dành Khưu Mỹ Cúc và khiến cô cảm thấy an toàn.
Khưu Mỹ Cúc bỉu môi, nức nở nói với Cung Thiệu Đông: “Anh à, em là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Vĩnh Hòa, hôm nay lại bị đám bảo vệ quán bar ném ra ngoài, chuyện này mà truyền ra thì làm sao sau này em có chỗ đứng ở tập đoàn Vĩnh Hòa được chứ?”
“Anh không phải là bạn của chủ tịch tập đoàn Thịnh Quang sao? Hơn nữa chủ tịch tập đoàn Thịnh Quang có sức ảnh hưởng vô cùng lớn ở kinh đô, anh mau chóng gọi anh ta đến giúp em xả cục tức này đi.”
“Nếu như hôm nay anh không thể giúp em xả được cơn giận này, em, em sẽ không thèm để ý đến anh nữa!”
“Bảo bối à, em yên tâm, hôm nay anh nhất định sẽ giúp em xả giận, phải để cho người phụ nữ họ Đàm kia quỳ trước mặt em cầu xin tha thứ.” Cung Thiệu Đông nói một mạch rồi rút điện thoại ra, gọi cho chủ tịch của tập đoàn Thịnh Quang.
Trong lúc Cung Thiệu Đông và Khưu Mỹ Cúc đang gọi người đến, ở trong quán bar, Lưu Long đang cung kính tiếp đãi Diệp Phàm và Đàm Ngọc Yến.
Và đám đông hóng chuyện xung quanh đang bàn tán sôi nổi.
“Cái người tên Diệp Phàm thật sự quá ngầu luôn, chỉ vì cạnh tranh mà anh ta bỏ hẳn một tỷ để đánh bại thành viên vnagf, thật đúng là hào khí ngút trời!”
“Không hổ danh là con rể của Sở đại tướng, khí phách đúng là có một không hai, tiêu tiền như nước!”
“Lẽ nào chỉ có mình tôi nghĩ Diệp Phàm là một tên ngốc à? Một tỷ chỉ để xả giận? Nếu tôi là anh ta thì tôi đã tùy tiện lấy hai ba trăm triệu gì đấy, thuê một đám sát thủ chuyên nghiệp về giết Cung Thiệu Đông không phải tốt hơn sao? Dùng một tỷ để đá một thành viên vàng, đây chẳng phải là ngốc sao.”
“Làm ơn đừng có dùng cách nhìn nghèo nàn của cậu đem so với sự giàu có của Diệp Phàm được không? Làm vậy chỉ chứng tỏ tầm nhìn cậu thật sự quá kém, thật thiếu hiểu biết!”
...
Mặc dù người trong quán bar đều là tầng lớp thượng lưu ở kinh đô, nhưng họ vẫn bị sốc bởi một tỷ mà Diệp Phàm dùng để đá đít thành viên vàng ở quán bar HGGRT.
“Không phải nói là Sở Thiên Tiên gặp rắc rối, nguồn vốn của công ty bị cắt rồi sao? Nhưng Diệp Phàm vẫn có một tỷ để đá thành viên vàng trong chớp mắt? Có khi nào chuyện Sở Thiên Tiên gặp rắc rối là lời đồn không? Có phải là muốn những cổ đông trong công ty Sở Thiên Tiên bán rẻ lại cổ phần của mình không? Đúng rồi, nhất định là vậy, tối nay về tôi phải mua thêm cổ phần công ty của Sở Thiên Tiên mới được!”
Đương nhiên những người này không nghĩ số tiền đó là của Diệp Phàm.
Chín mươi chín phần trăm sẽ nghĩ rằng số tiền này là của Sở Thiên Tiên, dù sao thì thân phận của Diệp Phàm cũng đã rõ ràng, anh là công tử bột của nhà họ Diệp ở Giang Châu, có thể có được bao nhiêu tiền?
Hiểu lầm này ngay cả Diệp Phàm cũng không ngờ đến, điều đáng ngạc nhiên là đem lại lợi ích bất ngờ cho công ty của Sở Thiên Tiên.
Diệp Phàm là thành viên kim cương đầu tiên của quán bar HGGRT, đương nhiên Lưu Long sẽ hết lòng tiếp đãi anh.
Hắn đưa Diệp Phàm và Đàm Ngọc Yến đến “phòng dành cho thành viên kim cương” của quán bar HGGRT.
Quán bar HGGRT chỉ có duy nhất một phòng hạng kim cương, tuy nhiên từ lúc quán bar HGGRT mở đến nay, căn phòng này chưa bao giờ được dùng đến.
Nhưng hàng ngày đều có người lau chùi dọn dẹp, trong phòng gần như sạch bóng, hơn nữa căn phòng này được thiết kế bởi các kiến trúc sư hàng đầu thế giới, bên trong được trang trí vô cùng sang trọng và cao cấp, nhưng lại không có cảm giác khoa trương.
Trên bức tường phía bên trái căn phòng được chia ra thành hàng trăm ô vuông nhỏ, trên mỗi ô vuông đều được đặt các binh rượu cao cấp, có rượu đỏ, vang trắng,...
“Kính mời các vị khách quý, xin hãy từ từ thưởng thức, nếu có bất kì nhu cầu nào, chỉ cần ấn nút đỏ trên bàn, lập tức sẽ có người đến phục vụ hai người.” Lưu Long vô cùng khách khí nói với Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn qua một lượt cách bài trí của căn phòng, anh bĩu môi hỏi Lưu Long: “Tại sao căn phòng này không có giường? Hôm nay tôi định sau khi uống vài ly với chủ nhiệm Đàm, muốn vận động trên giường một chút!”
“Ơ...” Lưu Long ngây ra một lúc, vội vàng nói: “Yên tâm, trong phòng này có giường!”