Bọn họ cùng lúc hướng đến Diệp Phàm mà xông đến, tiến hành bao vây rất hung hãn.
Tuy nhiên, khuôn mặt của Diệp Phàm nhẹ nhàng như mây, căn bản không đặt mười mấy sinh viên này trong mắt, đáy mắt anh vụt qua một tia nghiêm nghị, khóe miệng khẽ cong lên nụ cười tinh nghịch.
Anh đâu phải đồ ngốc, đương nhiên biết Ngô Hùng Kim đang trả thù anh, nói là giúp nhóm sinh viên này luyện tập, đơn thuần là nói dối.
Chỉ thấy chân Diệp Phàm khẽ trượt, nhanh nhẹn như một con báo, vài bước cơ bản đã tránh né được sự tấn công của mười mấy sinh viên kia, giống như con bướm bay trong hàn ngàn đóa hoa mà không chạm vào lá, những sinh viên kia đừng nói đến việc đánh trúng anh, vạt áo anh còn không chạm tới được.
Né được đợt tấn công đầu tiên của đám sinh viên kia, Diệp Phàm liền ra tay phản công, anh vừa đấm vừa đá, nhìn có vẻ rất hỗn loạn, nhưng thực chất lại bí ẩn vô tận, dường như mỗi quyền đều chính xác.
Bịch! Bịch! Bịch!
Mười mấy thanh niên, dưới sự phản kích của Diệp Phàm đều bị đánh bay ra ngoài.
Vả lại, vị trí mà đám thanh niên ấy tiếp đất, không nghiêng không lệch, tất cả đều ngã trên người Ngô Hùng Kim.
“A...”
Người sinh viên đầu tiên rơi lên người Ngô Hùng Kim đã làm cho hắn ta ngã trên đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo. Sau đó, những sinh viên khác từng người từng người, giống như xiếc chồng người, tất cả đều đè trên người Ngô Hùng Kim.
Chỉ trong nháy mặt, trên người Ngô Hùng Kim bị cả mười mấy người đè lên.
Đè đến Ngô Hùng Kim thảm hại.
Có một loại cảm giác bị đè thành chả thịt, trong miệng phát ra tiếng kêu ai oán không thành tiếng.
“Thầy giáo Ngô, sau này nếu có nhu cầu, cứ tìm tôi, đừng bao giờ khách sáo.” Diệp Phàm đi đến trước mặt Ngô Hùng Kim nói một cách chân thành: “Được rồi, tôi vẫn còn có việc, phải đi trước, tạm biệt.”
Nói xong, Diệp phàm bước nhanh ra về.
Ngô Hùng Kim tức đến nổ phổi, hắn nhìn theo bóng lưng của Diệp Phàm, trong đáy mắt lan tỏa sát ý.
Nếu có thể, hắn ta thật sự muốn nuốt chửng Diệp Phàm ngay tại chỗ.
Lúc Diệp Phàm đi đến cửa trường học, Diệp Nguyệt đã đợi anh được một lúc.
“Anh, anh làm gì vậy? Sao lại chậm thế?” Diệp Nguyệt bĩu môi, rất không hài lòng khi phải đợi Diệp Phàm.
“Có một người bạn, nhờ anh giúp một chuyện nhỏ, thế nên lãng phí mất vài phút.” Diệp Phàm tùy ý giải thích.
“Oh, anh ngày đầu tiên đã có bạn rồi? Không tồi nha!” Diệp Nguyệt cười hì hì nói: “Xem ra công việc này rất phù hợp với anh.”
“Cũng tạm được.” Diệp Phàm cười cười.
Nếu như Ngô Hùng Kim nghe thấy cuộc nói chuyện của hai anh em, e rằng sẽ thổ huyết ngay tại chỗ.
Bạn bè? Giúp đỡ?
Cảm giác của bản thân thật tốt, có thể nói những lời trái với lương tâm như vậy.
....
Hẻm Hồng Tinh, trong một căn phòng cũ rách nát, dưới ánh đèn đung đưa yếu ớt, Lý Mặc đang ngồi trên một chiếc ghế cũ, toàn thân hắn ta đều là vết thương, vẻ mặt khó coi đến cực độ, đôi mắt lóe lên hận ý.
Ngồi đối diện với Lý Mặc là một thanh niên phương tây, tóc màu vàng kim và đôi mắt xanh thẫm, chính là người lúc đó cùng Lý Mặc âm thầm hãm hại Cung Vô Cấu- Peter
Trên tay Peter cầm một chiếc ly uống rượu vang, nhẹ nhàng lắc lư, nửa ly rượu vang màu đỏ như máu, hắn ta dơ cốc lên cao, soi dưới ánh đèn mờ ảo, sau đó đưa ly rượu lên miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Lý mặc, lần này, bởi vì chuyện của anh, làm cho tất cả kế hoạch của chúng ta bị đảo lộn, sực việc này, anh định giải thích thế nào với tổ chức?” Peter sau khi nhấp ngụm rượu vang, giọng điều bình đạm hỏi Lý Mặc.
“Peter, niệm tình chúng ta là đồng nghiệp bao năm nay, sự việc lần này, anh nhất định phải giúp tôi giữ kín với tổ chức.” Lý Mặc nói với Peter.
“Ha ha!” Peter cười phá lên, đặt ly thủy tinh trên tay xuống và nói: “Lý Mặc, anh đang đùa với tôi à? Tôi giúp anh giữ kín với tổ chức? Tôi chán sống rồi chắc, muốn tìm cái chết sao?”
Lý Mặc vội vàng nói: “Peter, bất kể như thế nào, lần này anh phải giúp tôi, không thì tôi chết chắc.”
“Anh có chết hay không, liên quan gì đến tôi?” Peter cười lạnh lùng nói.
“ Anh...” Lý Mặc giận giữ nhìn Peter, cắn răng nói: “Peter, anh đừng tưởng rằng tôi không biết, những năm qua anh đã giấu tổ chức làm những gì, chỉ cần tôi giao bằng chứng cho tổ chức, kết cục của anh cũng sẽ không tốt hơn tôi là bao đâu.”
“Lý Mặc, anh đang uy hiếp tôi?” Peter lạnh lùng nhìn Lý Mặc, trong mắt sát ý nồng đậm.
“Không, tôi không phải đang uy hiếp anh, chỉ là nhắc nhở anh, chúng ta là những con kiến trên cùng một sợi dây, có vinh cùng hưởng, có nạn cùng chịu...” Lý Mặc cũng lạnh giọng nói.
Bùng!
Peter nắm chặt tay thành quyền, sau khi suy ghĩ vài phút, lựa chọn kìm nén ngọn lửa giận trong lòng lại, xua tan ý định giết Lý Mặc đi, giọng nhẹ nhàng nói: “Lý Mặc, anh nói đúng, chúng ta là những con kiến trên cùng một sợi dây, sự việc lần này, tôi sẽ thay anh nghĩ cách giải thích với tổ chức, sẽ không để anh bị tổ chức trừng phạt.”
“Nhưng tôi hi vọng anh nhớ kĩ, bất cứ việc gì cũng có giới hạn của nó, sau sự việc này, nếu ôanh còn dám uy hiếp tôi, tôi cũng ngại cùng chết với anh đâu.”
“Thế nên, anh tốt nhất là đừng phạm lỗi nữa.”
Nói xong, Peter tức giận đùng đùng rời khỏi căn phòng cũ nát.
Lý Mặc nhìn theo bóng Peter rời đi, trong mắt xẹt qua một tia sát ý và khinh thường, lạnh giọng nói: “Thằng tây chết tiệt, sẽ có một ngày, tôi sẽ tự tay vặn đầu cậu xuống.”
Miệng vừa nguyền rủa, Lý Mặc đồng thời lấy chai rượu chưa uống hết, uống ực ực.
Tâm trạng lúc này của hắn ta cực kỳ tồi tệ, hôm qua vì nhất thời bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của Sở Thanh Tuyết, đã chọc tức Diệp Phàm, kết quả không chỉ bị đánh một trận mà còn bị đuổi khỏi Lý gia, dẫn đến kế hoạch của hắn ta và Peter trước đây bị đảo lộn.
Thật là...
Thật thê cmn thảm!
Rắc!
Lý Mặc vừa nốc một ngụm rượu, thì truyền đến tiếng mở cửa.
Hắn ta không hể để ý, tưởng rằng Peter quay lại, không ngoảnh đầu lại mà hỏi: “ Peter, anh còn chuyện gì không?”
“Lý Mặc!”
Và lúc này, có một tiếng nói tràn đầy hận ý vang lên, giọng nói lạnh lùng sát ý đó lập tức lan tỏa trong căn phòng gỗ.
Lý Mặc nghe giọng nói quen thuộc lại xa lạ này, bất giác sợ hãi, não bộ lập tức tỉnh táo lại.
Hắn ta quay đầu lại thì nhìn thấy Cung Vô Cấu sát khí bừng bừng đang nhìn hắn.
“Cung Vô Cấu?” Lý Mặc sắc mặt đại biến, tiếng nói lắp bắp, run rẩy chỉ Cung Vô Cấu nói: “Lão Tứ, sao cậu lại ở đây? Tôi... lão Tứ, tôi, tôi biết tôi có lỗi với cậu, nhưng tôi cũng là bị ép buộc, không thì, cho dù là chết, tôi cũng quyết không hại cậu.”
“Lý Mặc, đây chính là di ngôn của anh sao?” Cung Vô Cấu lạnh giọng nói, tay phải rung lên, một con dao quân đội dấu trong ống tay áo rơi ra.
Mở dao ra, Cung Vô Cấu cầm lấy dao, chỉ về phía Lý Mặc, từng bước một tiến lên phía trước.