Mặc dù lúc đó Diệp Phàm đã cắt lại tóc và cạo râu nhưng anh lại mặc quần áo linh tinh, bởi vậy trông hơi "quê", không giống với khí chất của một thiếu gia trẻ tuổi như bây giờ.
Cho nên, nhìn thấy video trong điện thoại của Chu Hồng, mọi người xung quanh đều nhìn Lâm Thiền và Diệp Phàm bằng ánh mắt khác thường.
"Lâm Thiền, thật ra chúng ta đều là bạn học, không cần thiết phải giả vờ mà nói dối như vậy". Chu Hồng nói: "Cậu còn luôn miệng nói cậu tốt nghiệp xong sẽ ra nước ngoài, nhưng theo tớ thấy, chắc cậu trốn ở một thành phố nhỏ nào đấy làm thuê đúng không? Nếu cậu thật sự ra nước ngoài thì sẽ không thể nào về nước trong khoảng thời gian này được, chỉ có nhân vật lớn như bốn ông trùm của thành phố Áo mới có tư cách mua được vé máy bay của công ty Thiên Thông thôi, cậu nghĩ là tớ không biết sao?"
"Thật ra, chúng ta đều là bạn học, cho dù cuộc sống của cậu có tốt hay không, chúng tớ vẫn coi cậu là bạn mà".
"Nhưng tại sao cậu lại bịa chuyện để lừa mọi người chứ?"
Dễ nhận thấy Chu Hồng đang cố ý sỉ nhục Lâm Thiền.
Những bạn học khác sau khi xem video trong máy Chu Hồng, lại nghe những lời cô ta vừa nói, ai ai cũng chỉ trỏ bàn tán Lâm Thiền.
"Trước đây tớ còn tưởng con người Lâm Thiền cũng tốt, thật không ngờ, cậu ta lại là con người ham hư vinh đến vậy, không chỉ nói dối sau khi tốt nghiệp sẽ ra nước ngoài, mà hôm nay còn mang bạn trai đến đây giả vờ giả vịt!"
"Bạn trai cậu ta cũng biết bốc phét thật đấy, còn mở mấy công ty ở nước ngoài? Tớ thấy, bộ đồ cậu ta đang mặc chắc cũng là thuê ở trung tâm thương mại đấy, đâu có mua nổi".
"Được rồi, đừng nói nữa, cho dù thế nào, mọi người cũng đều là bạn học mà".
"Tớ khinh, bạn học? Là bạn học với loại người ham hư vinh như thế này đúng là nỗi ô nhục cả đời này của tớ, nếu cậu ta còn chút liêm sỉ thì sẽ không ở đây nữa rồi".
...
Đối diện với những lời bàn tán của bạn học, vẻ mặt Lâm Thiền trở nên vô cùng khó coi.
Bởi vì có đoạn video của Chu Hồng làm chứng, bây giờ cô ta có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa được, mặc dù không hẳn là thích thú với việc tham gia buổi họp lớp hôm nay.
Nhưng cứ rời đi như thế này thì cô ta lại cảm thấy không phục.
Nội tâm của cô ta vô cùng mạnh mẽ.
Đúng vào lúc này, có một người thanh niên lên tầng ba của Hoàng Gia Nhất Hiệu, nghe mọi người bàn tán về Lâm Thiền, thanh niên đó vô cùng "trượng nghĩa", lớn tiếng nói: "Im miệng lại hết đi!"
"Các người có ý gì hả?"
"Mọi người đều là bạn học, cho dù Lâm Thiền có sai, các người cũng không thể nói những lời khó nghe như vậy chứ?"
"Được rồi, chuyện này dừng ở đây, sau này không ai được nhắc lại nữa".
"Nếu còn ai dám nhắc lại chuyện này thì không xong với Hoàng Hạc tôi đâu".
Người thanh niên đó vừa kiêu ngạo vừa ngang tàng, trên người có một luồng uy lực phát ra làm mọi người im lặng ngay lập tức.
Mọi người nhìn về phía người thanh niên với một ánh mắt đầy ngưỡng mộ đố kị và nịnh nọt.
"Nếu Hạc thiếu gia đã nói rồi thì chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa".
"Hạc thiếu gia nói đúng, mọi người đều là bạn học, mặc dù Lâm Thiền giả vờ để lừa mọi người là không đúng nhưng mọi người cũng nên có một trái tim bao dung, tha thứ cho Lâm Thiền đi".
"Hạc thiếu gia, tôi nghe nói, mấy hôm trước bố cậu đã mua một quả biến dị ở một buổi đấu giá ngầm để tặng cậu, không biết Hạc thiếu gia đã ăn chưa? Đã trở thành người biến dị chưa vậy?"
"Cái gì? Hạc thiếu gia ăn quả biến dị, trở thành người biến dị sao?"
...
Sự xuất hiện của Hoàng Hạc lập tức trở thành tiêu điểm.
Hơn nữa, bởi vì có Hoàng Hạc đứng ra nói giúp, mọi người cũng không làm khó Lâm Thiền nữa.
Hoàng Hạc là một cậu ấm trong số những người bạn học đại học của Lâm Thiền, vô cùng giàu có, hơn nữa mấy ngày trước là sinh nhật của cậu ta, bố cậu ta còn dùng số tiền lớn mua một quả biến dị tặng cho cậu ta.
Cùng với các hiện tượng kỳ lạ xảy ra ở khắp nơi trên thế giới, người biến dị ngày càng xuất hiện nhiều, với tình hình xã hội như bây giờ,một khi trở thành người biến dị thì sẽ là người trên trời.
Dù có nhiều quả biến dị, nhưng giá thì không hề rẻ, nên không phải ai cũng có thể mua được, trừ khi tự mình vào nơi rừng sâu biến dị tìm kiếm, nhưng mãnh thú trong những cánh rừng đó cũng rất nhiều, người bình thường mà đi chắc chắn là đi mười về một.
Điều này khiến quả biến dị trở nên vô cùng quý giá.
"Ừm, cũng được, bây giờ tớ đã trở thành người biến dị rồi!"
Hoàng Hạc vô cùng đắc ý nói.
Cơ thể cậu ta rung nhẹ một cái liền có sáu cánh tay to khỏe mọc ra từ sau lưng, hơn nữa da cậu ta cũng được bao phủ bởi một lớp màu vàng nhẹ trong nháy mắt, khiến mọi người cảm thấy vô cùng thần thánh, dũng mãnh.
Mọi người ở đây nhìn thấy cảnh này đều không khỏi biến sắc.
"Năng lượng tớ có được tên là ‘tám cánh tay Kim cang’, bây giờ một mình tớ tiêu diệt một đoàn quân đội nghìn người chỉ là việc nhỏ".
Hoàng Hạc giải thích với mọi người về năng lực của mình.
Năng lượng cậu ta có được sau khi trở thành người biến dị vô cùng lớn, không chỉ có tám cánh tay, mà quan trọng hơn là lớp màu vàng nhẹ bao phủ trên da cậu ta giống như áo giáp cánh ve được chế ra từ vàng, có lực phòng ngự vô cùng lớn, có thể chống lại được sự tấn công của đạn lửa.
Nhìn thấy năng lực mà Hoàng Hạc thể hiện, mọi người đều vô cùng ngưỡng mộ, vài cô gái còn chủ động tiến lại gần Hoàng Hạc theo bản năng, không ngừng liếc mắt đưa tình về phía Hoàng Hạc muốn lọt vào mắt xanh của cậu ta.
Theo tình hình thế giới bây giờ, quan trọng nhất không phải là tiền tài mà là sức mạnh.
Nếu có người biến dị mạnh mẽ để dựa dẫm thì sẽ có thể bảo đảm được cuộc sống sau này.
Tâm trạng của Lâm Thiền rất tệ, mặc dù mọi người không còn chỉ trỏ bàn tán gì về cô ta nữa, nhưng cô ta thực sự rất tủi thân, cho nên dù cô ta rất không can tâm nhưng vẫn quyết định rời đi.
Cứ tiếp tục ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng lúc Lâm Thiền muốn rời đi, Hoàng Hạc đột nhiên bước tới ngăn Lâm Thiền lại, nói: "Lâm Thiền, buổi họp lớp vẫn chưa bắt đầu mà, sao cậu đã muốn rời đi thế? Vừa rồi các bạn chỉ là nhất thời bực tức, không có ý gì với cậu đâu, cậu đừng để trong lòng".
"Dù gì thì mọi người cũng là bạn học, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau, hiểu cho nhau, bao dung cho nhau".
"Hơn nữa, bây giờ tình hình thế giới không được tốt lắm, chúng ta không dễ gì mới có cơ hội tụ họp một lần, sau lần này, lần sau không biết phải chờ thêm bao nhiêu năm nữa".
"Cảm ơn!"
Lâm Thiền chau mày.
Mặc dù bị oan khiến cô ta rất buồn.
Nhưng những lời Hoàng Hạc vừa nói đúng là rất có lý.
"Thế này đi, tớ mời cậu nhảy một điệu nhé". Hoàng Hạc nhân cơ hội ngỏ lời mời Lâm Thiền, còn đưa tay ra vô cùng lịch lãm.
"Thôi!" Lâm Thiền không hề do dự liền từ chối Hoàng Hạc, nói: "Tớ chỉ nhảy với bạn trai tớ thôi".
Nghe thấy câu này của Lâm Thiền, vẻ mặt Hoàng Hạc lập tức trở nên u ám, đôi mắt đại bàng sắc bén nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói: "Vậy thôi, tôi muốn nói chuyện riêng với anh có được không?"