Triệu Vũ ra tay không hề lưu tình, quyền nào quyền nấy đều dùng toàn lực, quyền này nối tiếp quyền kia đấm lên người ông lão.
Cho dù ông lão kia có là tu sĩ Nguyên Anh sơ kì đi chăng nữa, thì cũng bị Triệu Vũ đánh đến mức kêu gào thảm thiết.
Quan trọng nhất là, mỗi quyền của Triệu Vũ đều có sức mạnh kinh khủng, đánh vào bên trong cơ thể ông ta, khuấy loạn linh nguyên trong cơ thể, khiến ông ta không thể nào tụ tập được linh nguyên trong cơ thể để công kích Triệu Vũ.
Trong phút chốc Triệu Vũ đánh ra hàng trăm quyền, quyền nào cũng đấm vào thịt, đấm đến mức một tu sĩ Nguyên Anh sơ kì như ông ta sắp nổ tung mà chết.
Rầm!
Sau khi ông ta mất đi toàn bộ khả năng chiến đấu, Triệu Vũ đấm một quyền vào bụng ông ta, đánh ông lão bay ra xa, ngã trên mặt đất.
Lúc này, ông lão chỉ còn thoi thóp.
Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh sơ kì, bị đánh nhiều quyền như vậy, cũng không chịu nổi.
Diệp Thế Xung nhìn thấy ông lão bị Triệu Vũ đánh đến mức nằm thoi thóp trên mặt đất, không bò dậy nổi, sắc mặt hắn thay đổi.
Lúc nãy hắn còn rất phách lối, ỷ vào việc có tu sĩ Nguyên Anh sơ kì là ông lão này che chở, nhưng hắn không ngờ rằng, ông lão lại bị Triệu Vũ đấm đến mức không bò dậy nổi, điều này khiến cho hắn cảm thấy rất tuyệt vọng.
"Tao không muốn giết người, thế nên, mày nên ngoan ngoãn một chút, nếu không, dù sao bố mày cũng chỉ là một trong bốn người đứng đầu thành phố Áo, cho dù cả bốn người đứng đầu đều là bố mày, chỉ cần tao muốn, lúc nào tao cũng có thể giết mày, mày hiểu chưa?"
Diệp Phàm lạnh lùng nói với Diệp Thế Xung.
Rầm!
Nói xong, cái tay đang bóp cổ Diệp Thế Xung của Diệp Phàm hất một cái, ném Diệp Thế Xung xuống đất.
Diệp Thế Xung bị Diệp Phàm vứt trên đất, hắn vô cùng chật vật bò dậy, mặc dù hắn không phục, trong lòng hận Diệp Phàm thấu xương thấu tủy, nhưng hắn biết, tình huống bây giờ của hắn rất bất lợi.
Đối đầu với Diệp Phàm, người thiệt chỉ có hắn.
Mà quan trong nhất, năm sáu tên vệ sĩ đều bị Triệu Vũ đánh bại rồi.
Ngay cả chỗ dựa lớn nhất của hắn, chính là ông lão Nguyên Anh sơ kì kia cũng bị thương nặng, mất đi khả năng chiến đấu.
Dưới tình huống như vậy, nếu hắn dám thách thức Diệp Phàm.
Thì đúng là quá ngu!
Vậy nên, hắn trừng mắt nhìn Diệp Phàm, sau đó ngoan ngoãn tìm chỗ của mình rồi ngồi xuống.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều trợn tròn mắt, ai ai cũng nhìn Diệp Phàm, ánh mắt phức tạp.
"Người này thật lợi hại, dám đánh cả Diệp Thế Xung, hơn nữa, đàn em đi cùng cũng rất lợi hại, một mình đánh lại mấy người."
"Lợi hại thì có tác dụng gì? Người này chắc hẳn không biết mình vừa dây vào đại họa, cần phải biết, máy bay sẽ hạ cánh xuống thành phố Áo của Hoa Hạ, Diệp Phàm đánh Diệp Thế Xung đến mức này, khi đặt chân đến thành phố Áo, Diệp Thế Xung chắc chắn sẽ báo thù anh ta?"
"Haizz, cậu thanh niên này quá bốc đồng rồi, mạng này của anh ta chỉ còn mấy ngày, đến khi máy bay hạ cánh xuống thành phố Áo thì mạng cũng hết."
"Tôi nghĩ là chưa chắc đâu, đàn em bên cạnh anh ta mạnh như thế, vừa nhìn là biết, cậu thanh niên này không phải loại hiền lành gì, nhất định cũng là một kẻ tàn nhẫn, xuất thân chưa chắc đã thua Diệp Thế Xung."
...
Mọi người trên máy bay đều đang bàn tán.
Nhưng Diệp Phàm chẳng hề quan tâm đến lời bàn tán của bọn nó, anh bình tĩnh quay về chỗ ngồi của mình.
Đúng lúc này, máy bay cất cánh.
Cô gái xinh đẹp ngồi cạnh Diệp Phàm nhìn anh, vô cùng cảm kích mà nói với anh: "Anh đẹp trai, cảm ơn anh nhé."
"Cảm ơn cái gì?" Diệp Phàm nhìn cô gái nói.
"Cảm ơn anh đã giải vây giúp em."
"Tôi không giúp cô, tôi chỉ giải quyết phiền phức của bản thân mà thôi."
"À..." Cô gái lặng người, nói: "Đúng rồi, anh đẹp trai, em tên Lâm Thiền, còn anh?"
"Diệp Phàm!" Diệp Phàm nói.
"Chắc anh lớn tuổi hơn em nhỉ? Em gọi anh là anh Diệp nhé."
"Tùy cô!"
"Anh Diệp, anh không biết Hoa Hạ là nơi xảy ra nhiều thay đổi kì dị nhất thế giới sao? Tại sao anh lại từ nước ngoài quay về Hoa Hạ?"
"Không phải cô cũng thế sao?"
"Em..." Lâm Thiền lặng người, nói: "Em bị bố bắt quay về, nếu không, em sẽ không về Hoa Hạ đâu."
"Cô là người Hoa Hạ mà không muốn về Hoa Hạ à?" Diệp Phàm tiện mồm nói.
"Khụ, khụ, chuyện này... Anh Diệp, anh hiểu nhầm rồi, em không phải là không yêu quê hương, mà vì, em thích cuộc sống bình yên, còn Hoa Hạ lúc này đang xảy ra nhiều thay đổi kì dị như vậy, tình hình cũng có thể vô cùng nghiêm trọng, vậy nên, nếu quay về Hoa Hạ, cuộc sống bình yên cũng chẳng còn."
Lâm Thiền vội vàng giải thích.
"Ừm!" Diệp Phàm gật đầu.
"Anh Diệp..." Lâm Thiền chủ động bắt chuyện với Diệp Phàm, Diệp Phàm cũng câu được câu không mà trả lời cô ta.
Mặc dù anh không có hứng thú với cô gái xinh đẹp kiểu Lâm Thiền, nhưng Lâm Thiền lại tỏ ra vô cùng lễ phép, đơn thuần hiền lành, điều này khiến Diệp Phàm rất có hảo cảm.
Vậy nên, anh cũng không quá lạnh lùng với Lâm Thiền.
Triệu Vũ ngồi sau Diệp Phàm, mặt lạnh như tiền.
Cậu ta đã ở bên cạnh Diệp Phàm được một thời gian rồi, hiểu rõ lúc nào thì nên làm "người tàng hình’.
Còn Bạng Địch hôm nay không giống thường ngày, vừa đặt chân lên máy bay liền ngủ, ngay cả khi Diệp Phàm và Diệp Thế Xung xảy ra mâu thuẫn, nó cũng không biết gì, vẫn cứ ngủ say.
Theo lộ trình mà công ty Thông Thiên mở ra, muốn từ thành phố JKO bay về Hoa Hạ cần 3 ngày 3 đêm, điều này là bởi, thế giới bây giờ xảy ra biến dị, rất nhiều nơi trên thế giới đều xảy ra nhiều biến đổi mà người thường không hiểu nổi.
Vậy nên, muốn từ thành phố JKO bay về Hoa Hạ, cần đi đường vòng.
Trên đường, Diệp Phàm lúc thì nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc thì nói chuyện với Lâm Thiền, Triệu Vũ vẫn rất cảnh giác, thỉnh thoảng mới chợp mắt một chút.
Mặc dù thực lực của Diệp Phàm rất mạnh, nhưng Triệu Vũ là người bên cạnh Diệp Phàm, cậu ta phải có trách nhiệm đảm bảo sự an toàn của Diệp Phàm.
Bạng Địch vẫn đang ngủ, trong ba ngày Bạng Địch ngủ, Diệp Phàm có thể cảm nhận rõ ràng, thực lực của Bạng Địch đang không ngừng tăng lên.
Khi máy bay bay qua biển Đông, màn đêm vốn bình thường đột nhiên xuất hiện sấm chớp.
Từng tia chớp xé trời, tràn ngập khắp nơi, giống như ông trời đang nổi giận, muốn giáng sấm sét để hủy diệt thế giới vậy.
Đột nhiên xảy ra thay đổi như vậy, chẳng ai liệu trước được, mấy tia chớp đánh lên máy bay, máy bay lập tức bị hư hỏng nghiêm trọng, rơi xuống từ trên trời cao.
Máy bay rơi, toàn bộ người trên máy bay đều hoảng loạn.
Hơn nữa, trong lúc rơi, máy bay còn rung lắc dữ dội, khiến mọi người đều ngã trái ngã phải.
Bởi vì mọi việc xảy ra quá đột ngột, đừng nói là người thường không phản ứng kịp, ngay cả Diệp Phàm, Triệu Vũ cũng không không phản ứng kịp, trong quá trình máy bay rơi xuống, bọn họ cũng giống người thường, không đứng vững nổi, loạng choạng ngã trái ngã phải.