Ông ta tên là Hoàng Quốc Hoa, là nhân vật có tiếng tăm lớn ở thủ đô, lộng hành ở cả hai giới hắc bạch.
Một tay ông ta lập nên tập đoàn Quốc Hoa, ngang tầm với tập đoàn Thịnh Quang, tập đoàn Vĩnh Hòa, chủ nhân của các thế gia hàng đầu thủ đô cũng phải cung kính với ông ta, không dám trêu chọc.
Từng có người đồn rằng, sau lưng Hoàng Quốc Hoa có một thế lực cực kỳ lợi hại chống lưng, cho nên, Hoàng Quốc Hoa mới có thể từng bước đưa tập đàon Quốc Hoa phát triển mạnh như vậy.
Đám lưu manh bên cạnh Hoàng Quốc Hoa, đều do ông ta dùng tiền nuôi, binh thường nếu gặp phải mấy thứ "chết tiệt", ông ta đều để đám lưu manh này đi giải quyết.
Chung Quân có gia thế không đơn giản, có chút quan hệ với Hoàng Quốc Hoa, cho nên, ở thủ đô mỗi khi hắn gặp phải phiền phức, Chung Quân đều gọi điện thoại nhờ Hoàng Quốc Hoa giúp hắn giải quyết. Hoàng Quốc Hoa cũng rất tình nguyện giúp Chung Quân một tay, bởi vì sau mỗi lần ra tay giúp Chung Quân, ông ta đều có thể chiếm được rất nhiều lợi ích từ Chung Quân.
"Mấy hôm nay, ông nội giao cho tôi một dự án, rất bận rộn, nên không tới hỏi thăm Hoàng gia được, mong Hoàng gia đừng trách cứ!" Sắc mặt Chung Quân thay đổi, hắn vội vàng cung kính nói.
Mặc dù Chung Quân là một tên đàn ông cặn bã.
Nhưng hắn không phải thằng ngốc!
Chung Quân đã giao thiệp với Hoàng Quốc Hoa nhiều năm, đương nhiên hắn hiểu rõ nhờ hắn mà Hoàng Quốc Hoa chiếm được bao nhiêu lợi ích.
Trước đây thì hắn không để tâm chuyện này, nhưng, bây giờ nhà hắn cũng không còn được như trước nữa, hắn bắt đầu để ý chuyện này, bằng mọi cách tránh qua lại nhiều với Hoàng Quốc Hoa.
Hơn nữa, trong lòng hắn hiểu rõ, Hoàng Quốc Hoa là một kẻ khẩu Phật tâm xà, ông ta càng cười, thì lại càng nham hiểm, cho nên, hắn mới vội vàng nhận lỗi.
"Chung lão đệ nói gì vậy, chúng ta là bạn bè, cậu bận rộn chẳng lẽ tôi không hiểu hay sao?" Hoàng Quốc Hoa mặt không đổi sắc, vỗ vai Chung Quân đầy ẩn ý, dừng lại một chút rồi lại nói: "Lát nữa chúng ta ôn lại chuyện cũ một chút, bây giờ, tôi giúp cậu giải quyết phiền phức này trước đã."
"Được, cảm ơn Hoàng gia đã hiểu cho tôi." Chung Quân hậm hực đáp, trên trán đổ từng giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu, khoảnh khắc này, hắn đã bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã gọi điện thoại cho Hoàng Quốc Hoa rồi.
"Bạn bè với nhau, không cần khách sáo!" Hoàng Quốc Hoa trượng nghĩa nói.
"Hoàng gia, chính là tên này đánh tôi!" Chung Quân không vòng vo nữa, hắn chỉ vào Diệp Phàm, quay sang nói với Hoàng Quốc Hoa.
Hoàng Quốc Hoa nhìn về phía Diệp Phàm, sau một hồi đánh giá, ông ta thản nhiên nói: "Nhóc con, thức thời một chút, mau xin lỗi Chung lão đệ đi, tôi có thể cân nhắc chỉ đánh cậu đến tàn phế thôi."
"Dù sao thì, cậu vẫn còn trẻ, ít nhất vẫn còn có thể sống tốt thêm mấy chục năm nữa, chết ngay bây giờ, thật đáng tiếc."
"Mau quỳ xuống!"
"Ha ha!" Diệp Phàm bật cười, nhẹ nhàng nói với Hoàng Quốc Hoa: "Nếu ông lập tức đem người của ông cút khỏi đây, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hoàng Quốc Hoa khẽ run lên, không khỏi kinh ngạc.
Ông ta đang bị người ta khinh thường đấy à?
Mà còn là bị một thằng nhóc miệng còn hôi sữa khinh thường!
Quan trọng là, để giữ thể diện cho Chung Quân, đến bây giờ, mặc dù không dẫn theo cao thủ thật sự, chỉ là dẫn theo hơn một trăm tên lưu manh, nhưng có thể nói là khí thế của ông ta đủ hùng hổ.
Người bình thường thấy cảnh này, đều sợ đến nỗi tè ra quần, nhưng Diệp Phàm không những không sợ, mà lại còn tỏ ra cao cao tại thượng, cực kỳ coi thường.
Điều này khiến Hoàng Quốc Hoa cảm thấy có chút buồn cười và tức giận.
"Thằng nhãi, tuổi trẻ có nhiệt huyết là chuyện tốt, nhưng không nhận thức rõ tình hình, thì lại trở thành kẻ lỗ mãng, ngu xuẩn đấy." Hoàng Quốc Hoa trầm giọng.
"Ồ!" Diệp Phàm như hiểu mà như không hiểu, anh gật gật đầu, trước sự kinh ngạc của Hoàng Quốc Hoa, anh nói: "Vậy ông quỳ xuống đi!"
Vốn dĩ, Hoàng Quốc Hoa thấy vẻ mặt như hiểu mà như không hiểu của Diệp Phàm, ông ta còn tưởng rằng Diệp Phàm đã hiểu được ý của ông ta rồi, chuẩn bị cầu xin ông ta tha thức, nhưng kết quả, Diệp Phàm lại muốn ông ta...quỳ xuống?
Điều này khiến Hoàng Quốc Hoa không khỏi khó chịu, biểu cảm cứng đờ, ánh mắt già nua trở nên âm trầm, toát ra vẻ lạnh lùng, sát ý nồng nặc.
Hoàng Quốc Hoa nhìn chằm chằm Diệp Phàm một lúc, sau đó nở nụ cười.
Ông ta cười rất vui vẻ.
Nhưng sát ý trong mắt lại ngày càng nồng nặc hơn.
"Loại tạp nham như mày, lấy đâu ra dũng khí, mà dám sỉ nhục tao?" Hoàng Quốc Hoa gằn từng chữ nói với Diệp Phàm.
"Sỉ nhục?" Diệp Phàm vội vàng lắc đầu, anh nói: "Ông hiểu lầm rồi, con người tôi, từ trước tới giờ luôn kính già yêu trẻ, tôi bảo ông quỳ xuống, không phải đang sỉ nhục ông, mà là đang cho ông một con đường sống đấy!"
"Ha ha, được, được, được lắm..."
Nghe Diệp Phàm nói vậy, Hoàng Quốc Hoa càng cười lớn hơn nữa, vừa cười vừa nói ba chữ "được."
Nhưng vừa nói chữ "được" thứ ba xong, sắc mặt Hoàng Quốc Hoa đột nhiên thay đổi, dường như con thú trong người ông ta vừa thức tỉnh, muốn ăn tươi nuối sống Diệp Phàm, Hoàng Quốc Hoa quay sang hơn một trăm tên lưu manh kia, lạnh lùng quát: "Giết chết nó!"
Nghe Hoàng Quốc Hoa nói vậy, hơn một trăm tên lưu manh kia lập tức xông lên, bao vây Diệp Phàm và Đàm Ngọc Yến.
Thấy vậy, sắc mặt Chung Quân lập tức thay đổi, hắn vội vàng đi tới nói với Hoàng Quốc Hoa: "Hoàng gia, có thể để lại người phụ nữ kia cho tôi chơi đùa một chút không!"
Hoàng Quốc Hoa nhìn sang Đàm Ngọc Yến, sau đó nhíu mày, nhìn lại Chung Quân, nói: "Chung lão đệ, cậu cũng được đấy nhỉ, đến cả phụ nữ có thai cũng không tha sao?"
"À, tôi..." Sắc mặt Chung Quân thay đổi.
"Hoàng Quốc Hoa tôi mặc dù lòng dạ độc ác, giết người vô số, nhưng, chưa bao giờ giết phụ nữ có thai!" Hoàng Quốc Hoa lạnh lùng nói: "Cậu thích, thì chờ lát nữa tôi cho người trói lại đem cô ta vào nhà cho cậu là được rồi!"
"Cảm ơn Hoàng gia, nhất định tôi sẽ ghi nhớ ân tình này của Hoàng gia." Chung Quân vội vàng nói, sau đó hắn nhìn về phía Đàm Ngọc Yến mấy lần, mặc dù cái bụng của Đàm Ngọc Yến đã to thế kia, nhưng hắn cứ nhìn Đàm Ngọc Yến, là lại cảm thấy Đàm Ngọc Yến có phong vị khác lạ, ánh mắt Chung Quân trở nên tà ác, buồn nôn!
Ngay cả ánh mắt của Hoàng Quốc Hoa cũng xuất hiện ẩn ý, nảy sinh sự căm ghét với Chung Quân.
Mặc dù ông ta là kẻ hung hãn, làm nhiều việc ác, nhưng ông ta vẫn chưa đến lức "táng tận lương tâm" như Chung Quân, đến cả phụ nữ có thai cũng muốn chiếm đoạt.
Bị hơn một trăm tên lưu manh bao vây, Diệp Phàm lại chẳng để tâm cho lắm, không hề có chút biểu cảm sợ hãi.
Đối với anh mà nói, có nhiều lưu manh hơn nữa, cũng chẳng thể làm anh bị thương dù chỉ một chút.
Sau khi hơn một trăm tên lưu manh bao vây Diệp Phàm, chuẩn bị ra tay với anh, thì đột nhiên một cô gái trẻ tuổi từ căn biệt thự bên cạnh đi ra ngoài.
Cô gái trẻ tuổi kia nhìn thấy Diệp Phàm bị hơn một trăm tên lưu manh bao vây thì nhíu mày, vội vàng lạnh giọng quát: "Dừng tay!"
Nghe thấy giọng nói của cô gái kia, tất cả mọi người quay sang nhìn cô theo bản năng.
Sau khi Hoàng Quốc Hoa nhìn thấy cô gái kia, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, ông ta vội vàng đi tới chỗ cô gái trẻ tuổi kia, vô cùng cung kính mà hô: "Chào...chào Phù Dung tiểu thư."
Cô gái trẻ tuổi này có lai lịch thế nào?
Chung Quân cau mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến Hoàng Quốc Hoa khiêm tốn thế này, cực kỳ cung kính với cô gái trẻ tuổi kia.