Chương 9: Tên liều lĩnh
Cho dù Dư Thành Đô có nhiều tiền hơn nữa, quyền thế có lớn hơn nữa, vẫn phải tuân theo quy tắc.
Đám đông vây xem lén châu đầu ghé tai, thì thầm bàn tán.
Mặc dù quần chúng và du khách không rõ về quy tắc này của giới chơi đồ cổ, nhưng vừa rồi họ đều nhìn thấy rất rõ.
Việc này quả thực là Hà Hầu Tử làm không thỏa đáng.
Dư Thành Đô cũng cậy thế ức hiếp người khác.
Ánh mắt và vẻ mặt của những người xung quanh đều lọt vào trong mắt của Hà Hầu Tử và Dư Thành Đô, hai người hoàn toàn không còn nóng nảy.
Sau mười giây im lặng, Dư Thành Đô nặng nề vung tay, lạnh lùng hừ một tiếng, cực kỳ không cam lòng nhưng lại cố làm ra vẻ phóng khoáng lớn tiếng nói.
“Tao đây không phải là người thích dài dòng”.
“Quy tắc, tao còn hiểu hơn mày!”
“Tẩu thuốc – Thuộc về mày!”
Kim Thần khẽ quay đầu lại gật đầu với Tăng Tiểu Khiết.
Tăng Tiểu Khiết ngay lập tức đưa một ngàn tệ cho Hà Hầu Tử, chuẩn bị rời đi.
Hà Hầu Tử che mặt không dám lên tiếng, hối hận không kịp, cầm lấy tiền mà không dám nói lời nào.
Dư Thành Đô tức giận bất bình, không cam lòng, căm hận nhìn Kim Thần, lạnh lùng nói.
“Đến nguồn gốc cái tẩu thuốc cũng không biết, mà còn bỏ ra một ngàn...”
“Tẩu thuốc nhãn hiệu thời Dân Quốc cái khỉ gì, ha ha ha...”
“Tôi cũng thấy vậy, so đo làm gì với tên nhà quê?”
“Đi thôi, đi uống trà!”
Kim Thần chậm rãi quay người lại, nhàn nhạt nói.
“Dư Thành Đô, xem như anh cũng có mắt nhìn”.
“Còn biết tẩu thuốc này là đồ vật của thời Dân Quốc”.
Dư Thành Đô lạnh lùng hừ một tiếng, giơ ngón tay cái lên, trâng tráo nói: “Ông nội tao rất có tiếng tăm, Dụ Thịnh Đức ở Phù Dung Thành ngày trước là nhà chúng tao mở”.
Kim Thần lạnh lùng nói.
“Trên cổ tay anh đeo là vòng tay hạt gỗ sưa vân mặt quỷ của Hải Nam, sáng bóng như thủy tinh, cực kỳ trơn mượt, phải mất ít nhất hai năm mới có thể làm ra được, vừa rồi tôi nghe người ta nói, chiếc vòng tay như này có giá hàng chục ngàn”.
Dư Thành Đô cười ha ha một tiếng, giơ cổ tay lên, ngạo mạn đáp lại: “Thằng nhãi cũng biết nhìn hàng đấy”.
“Đồ đầu thừa đuôi thẹo, anh còn cho là báu vật”.
Sắc mặt Dư Thành Đô sa sầm.
Kim Thần không nhanh không chậm nói tiếp.
“Chuỗi vòng mười tám hạt anh cầm trong tay là gỗ tử đàn lá nhỏ có sao sáng, sao sáng hoàn toàn tinh khiết tự nhiên, đường vân vô cùng nhẵn mịn, đốm sao dày đặc, có đủ độ bóng...cũng xem là vật quý hiếm”.
Dư Thành Đô càng thêm đắc ý, tay đeo găng tay trắng vê chuỗi vòng mười tám hạt, chỉ vào Kim Thần cười thành tiếng.
“Thằng nhãi, không nhìn ra, mày cũng là một chuyên gia”.
“Nói cho mày biết, chuỗi vòng này là đồ gia truyền của nhà tao, đến đời tao đã là đời thứ ba”.
Mí mắt Kim Thần rủ xuống, lạnh lùng nói: “Ba đời!?”
“Không sợ tổ tiên nhà anh đội mồ chui lên sao”.
Vẻ mặt Dư Thành Đô liền thay đổi, thấp giọng rống lên: “Thằng nhãi, mày nói cái gì?”
Kim Thần điềm tĩnh ung dung, giọng nói bình tĩnh: “Tôi từng nói anh có chút mắt nhìn...”
“Cũng chỉ là thùng rỗng kêu to”.
Dư Thành Đô nghe thấy liền sững sờ, sau đó đùng đùng nổi giận.
Nhưng lại chỉ nghe thấy Kim Thần nói tiếp: “Chuỗi vòng mười tám hạt làm từ gỗ tử đàn lá nhỏ, nước bóng dày đậm, đỏ thẫm đen bóng, đường vân gần như đã được mài phẳng, chí ít cũng là từ thời Tuyên Thống”.
Dư Thành Đô kêu lên một tiếng nhìn xuống chuỗi vòng mười tám hạt của mình.
“Mày nói Tuyên Thống thì là Tuyên Thống sao? Mày là...”
Kim Thần không trả lời, tiếp tục nói.
“Còn sợi dây chuyền vàng anh đang đeo...”
“Là vàng 978 theo tiêu chuẩn thông dụng của Thượng Hải, hàm lượng vàng cũng không tệ, cũng là đồ cổ”.
Vẻ mặt Dư Thành Đô dịu đi một chút, hưng phấn nói: “Đương nhiên. Nhà tao mở một tiệm cầm đồ”.
“Tao còn giữ Đại Hoàng Ngư”.
Đại Hoàng Ngư: Tên thường gọi của thỏi vàng nặng mười lượng thời Dân Quốc.
Vừa nói, Dư Thành Đô vừa cầm mặt dây chuyền lớn hình chữ nhật trước ngực trên tay, lạnh lùng cười ha ha nói: “Nhưng đồ đáng tiền nhất của nhà tao là cái này”.
“Nhìn cho kĩ, thằng nhà quê”.
“Bảo vật trấn trạch, mặt dây chuyền phỉ thúy băng chủng màu xanh lục thời Đồng Trị nhà Thanh”.
Đám người vây xem lộ rõ vẻ ao ước.
Phỉ thúy hiện nay đã trở nên phổ biến trên khắp cả nước thậm chí trên toàn thế giới, phỉ thúy thông thường đã tràn lan khắp nơi, giá đã giảm mạnh, nhưng phỉ thúy cao cấp lại khó kiếm.
Đặc biệt là phỉ thúy vào giữa cuối thời nhà Thanh và thời Dân Quốc, về cơ bản đều là loại hàng cao cấp, vật báu gia truyền, giá trị vô cùng đắt đỏ.
Mặt dây chuyền màu xanh lục của Dư Thành Đô cao sáu đến bảy cen-ti-mét, độ dày hơn năm mi-li-mét, quả thực rất hiếm.
Trên mặt dây chuyền có khắc chữ vọng tử thành long, sinh động như thật dưới ánh sáng mặt trời.
Kim Thần hơi nhắm mắt, lạnh lùng nói: “Dây xích chó bằng vàng không tệ, nhưng mặt dây chuyền…”
“Mặt dây chuyền làm sao?”
Dư Thành Đô nhịn không được lên tiếng hỏi.
Khóe miệng Kim Thần nhếch lên, lộ ra vẻ khinh thường.
“Ngọc bội được văn nhân thời Mãn Thanh đeo ở thắt lưng được anh đeo trên cổ, còn dùng xích chó bằng vàng đeo…”
“Mày nói cái gì?”
Dư Thành Đô há miệng, nhất thời không nói nên lời.
“Đeo như vậy, ở thời Dân Quốc chỉ có một loại người”.
“Đó là con cháu bát kỳ mất nước nhưng vẫn muốn giả làm bối lặc gia, ngày ngày xách lồng chim đến quán trà, đồ trên người chính là tất cả những thứ nhà mình có…”
“Miệng ăn núi lở, ăn hết rồi nằm chờ chết, cuối cùng đến chó cũng không bằng”.
Hả!
Cái này!
Xì xào!
“Phụt!”
Tăng Tiểu Khiết ở một bên không khỏi cười thành tiếng, giống như gió xuân thổi qua, đẹp không tả xiết.
Đột nhiên, mắt mọi người đều sáng lên.
Tiếng cười của những người xung quanh khiến mặt Dư Thành Đô đen như gan lợn, nhìn Kim Thần, giận tím mặt.
“Mày…”
Kim Thần lúc này lại tiến lên một bước, lạnh lùng nghiêm nghị nói: “Anh đúng là tên liều lĩnh!”
“Tai vạ đến nơi, cách cái chết không còn xa! Còn dám đeo nhẫn hồng ngọc chôn theo người chết”.
Dư Thành Đô giật nảy mình, nhìn Kim Thần, rồi lại nhìn chiếc nhẫn hồng ngọc trên ngón giữa.
“Nhẫn của tao làm sao?”
Kim Thần cười lạnh lùng nói: “Người chết đeo ba trăm năm, bị người khác đào lên bán cho anh, cách mười mét cũng có thể ngửi thấy mùi xác chết, anh vẫn coi là bảo bối”.
Dư Thành Đô đột nhiên biến sắc, nhưng vẫn cứng miệng chỉ vào Kim Thần hét lớn.
“Người chết đeo nó thì đã làm sao?”
“Đồ chôn theo người chết cũng là đồ cổ!”
Giọng nói âm u lạnh lẽo của Kim Thần vang lên: “Người chết đã đeo qua, thi thể phân hủy thối rữa, bị người khác đào lên phơi xác nơi đồng hoang, oán khí ngút trời…”