Kim Thần cũng nén thấp giọng xuống, người nhà họ Cát và nhà họ Diêm bên cạnh nhìn hai người, còn tưởng hai người đang thì thầm thân mật, nói lời tình tứ.
Nhà họ Diêm không tiện nói gì, biểu cảm khuôn mặt của mười mấy người nhà họ Cát cũng khá đặc sắc.
“Trời ơi, tôi đang nhìn thấy gì thế này?”
“Ông trời ơi, tôi không nhìn nhầm chứ!”
“Tiểu sư muội xử nữ vạn năm lại… tình tứ trước mặt mọi người…”
“Đúng là khẩu vị mặn, còn tình tứ với một tên đồng nát…”
Thần y Cát lão đứng dưới cây bạch quả, cau mày nhìn đôi tình nhân bên núi giả.
Cô con gái này của mình được sinh ra khi mình đã nhiều tuổi, giống như Diêm Khai Vũ trên giường bệnh, sinh ra đã là viên minh châu, được cả nhà cưng chiều.
Nay sắp là người bước sang CPU đời thứ ba rồi, nhưng chuyện lớn cả đời của cô ta vẫn chưa được giải quyết.
Vì chuyện này mà mình cũng bị tổn thương tinh thần, tốn bao tâm sức.
Thế lực nhà họ Cát không được xếp trong top đầu cả nước, nhưng tốt xấu gì cũng là tập đoàn được niêm yết.
Tiền tài không nhiều, cũng chỉ đủ để cho con cháu ăn chơi ba đời cũng không hết, nhưng viên minh châu trong tay mà mình cưng chiều nhất lại là đóa hoa xinh đẹp và kỳ lạ.
Trong Cẩm Thành cũng có không ít con cháu thế gia, rất nhiều người muốn liên hôn với nhà họ Cát, khi gặp mặt, phía nhà trai cũng khá hài lòng với con gái của mình.
Bất luận là dung mạo hay sự nghiệp đều vô cùng hài lòng.
Nhưng chưa được hai ngày thì phía nhà trai dẫn con trai đến xin rút lui.
Lần nào đến xin rút lùi thì lần đó là sự giày vò đau khổ với mình, nếu không phải hồi nhỏ mình từng luyện nội gia quyền, không chừng sẽ bị tức chết.
Con trai của phía nhà trai xin rút lui, nhẹ thì mặt bầm tím, nặng một chút thì bó bột, nằm cáng.
Lâu dần viên minh châu trên tay mình nổi tiếng khắp Cẩm Thành.
Lần thảm nhất chính là cậu học trò cuối cùng của lão thái gia nhà họ Chung, thiên tài tu nghiệp ở ngự y viện.
Lần đó đã khiến con gái của mình nổi tiếng khắp cả nước.
Cậu học trò cuối cùng được lão thái gia Chung yêu quý nhất và là thiên tài của ngự y viện hẹn hò yêu đương với con gái bảo bối của mình được ba ngày, đến ngày thứ tư thì từ nước ngoài đáp máy bay quay về, nửa đêm nửa hôm gõ cửa Thái Hoa Đường, quỳ bên cạnh mình, gào khóc sướt mướt.
“Chú Cát, cháu ở nước ngoài với Chỉ Nam ba ngày thì bị đánh hết bảy mươi hai tiếng, từ nhỏ đến lớn, ngay cả mẹ cháu cũng không nỡ đánh cháu một cái…”
Từ đó về sau, mình bỏ luôn suy nghĩ tìm chồng cho con gái bảo bối của mình.
“Đúng là gia môn bất hạnh!”
Nghĩ đến đây, thần y Cát lão nhìn hai người ở đối diện, thở dài trong lòng.
“Đường đường là con gái được cưng chiều nhất của Vua kim châm mình lại hẹn hò với một tên thu mua phế liệu…”
“Thôi vậy, thôi vậy…”
Bên cạnh núi giả, Cát Chỉ Nam châm chọc Kim Thần, lập tức nổi nóng, tức giận ngùn ngụt, thét lên.
“Anh có biết bệnh bại huyết có nghĩa là gì không?”
“Anh hiểu không?”
“Hả!"
“Ngay cả bố của tôi cũng không chữa được, anh là cái thá gì?”
“Anh cút đi cho tôi”.
Đối diện với vẻ vênh váo sai khiến của Cát Chỉ Nam, Kim Thần vẫn bình tĩnh như thường, lại bước lên, trầm giọng nói với người nhà họ Diêm sắp ra về.
“Ông cụ Diêm, tôi có thể chữa khỏi chứng đông máu của Diêm Khai Vũ”.
Ông cụ Diêm dừng bước chân, nhìn Kim Thần, vẻ mặt ảm đạm, sắc mặt xám xịt, tuyệt vọng không tả xiết.
Ông ấy khẽ lắc đầu, giọng khàn khàn mang theo thương đau.
“Cậu nhóc, cảm ơn ý tốt của cậu”.
“Tôi xin nhận!”
“Cháu nội của tôi nằm trên giường đã nhiều năm nay, tất cả mọi người đã rơi cạn nước mắt vì thằng bé, đã dùng hết mọi cách mà nó vẫn cứ nằm đó…”
“Sự sống thật quá cay đắng quá nghiệt ngã với cháu nội tôi, nó mới tám tuổi… mới tám tuổi…”
“Thà chết còn hơn sống thế này…”
“Cứ để nó ra đi thật vui vẻ đi… mọi người đều được giải thoát…”
Nói xong những lời này, ông ấy cúi đầu, chậm rãi từ từ di chuyển bước chân.
Mọi người nhà họ Diêm đều rơi nước mắt, đau khổ bi thương.
Kim Thần nhắm mắt, ôn tồn nói: “Nếu cháu của ông đã định sẵn phải chết, để tôi thử một lần thì có hề gì?”
Ông cụ Diêm nghe vậy lập tức ngẩn người.
Kim Thần hít sâu một hơi, hào sảng nói: “Bệnh bại huyết còn gọi là bệnh đông máu. Ghi chép về chứng bệnh này không chỉ trong bản khắc gỗ đời Tống mới có”.
Lời vừa được nói ra, tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt.
Thần y Cát lão giật mình.
Kim Thần nói tiếp: “Nếu tôi không nhớ nhầm, trong cuốn ‘Trăm chứng bệnh nan y’ của tác giả Triệu Chấn Đạo triều Minh cũng có ghi chép chi tiết về bệnh bại huyết”.
Thần y Cát lão ngẩn người, các học trò bên cạnh càng hoang mang bối rối.
Một ông lão trong số đệ tử thân truyền mà thần y Cát lão thu nhận đứng ra, lớn tiếng nói: “Chúng tôi đã nghe đến danh tiếng của Triệu Chấn Đạo, thứ lỗi cho tôi kiến thức nông cạn, không biết đó là thứ gì?”
Một ông lão khác cười lạnh lùng nói: “Tôi theo sư phụ học y thuật ba mươi năm, trước nay chưa từng nghe nói Triệu Chấn Đạo còn từng viết cuốn ‘Trăm chứng bệnh nan y’”.
“Cậu nhóc, sao cậu biết được?”
Những người khác cũng đều nói hùa theo.
“Triệu Chấn Đạo kế thừa tổ sư Chu Chấn Hanh phái Tư Âm, nổi tiếng vào cuối đời nhà Minh, nhưng không truyền lại bất cứ sách y nào. Trong lịch sử Đông y, cũng không có ghi chép này”.
“Cậu nhóc, không hiểu thì đừng ăn nói lung tung”.
“Đúng thế, mấy người chúng tôi là đều giáo sư, ngay cả chúng tôi cũng không biết thì cậu… ha ha…”
Đây đều là những ông lão hành nghề y hai mươi ba mươi năm, đều là những chuyên gia hàng đầu trong khoa Đông y của các bệnh viện Đông y.
Học trò thân truyền của vua kim châm, người kém nhất cũng học được bảy phần.
Bình thường các chuyên gia này đều có phòng khám của riêng mình trong Cẩm Thành, nhưng họ thay phiên nhau trực ở Thái Hoa Đường, vì đây là quy tắc của Thái Hoa Đường.
Ngay cả những giáo sư danh y này chìm đắm vào y thuật mười mấy năm cũng không biết đến sách cổ y học, làm sao Kim Thần có thể biết rõ như vậy?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK