“Đến đi!”
Bỗng nhiên Kim Thần mở mắt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Ngơ ngác nhìn xung quanh.
Lúc này một giọng nói lo lắng hoảng hốt như nước chảy khe núi vang lên.
“Anh không sao chứ?”
Kim Thần từ từ quay đầu qua, lọt vào mắt là một đôi chân nhỏ nhắn trắng tinh khiết.
Trắng ngần như ngọc, thon nhỏ thẳng tắp, hoàn hảo không tỳ vết.
Từ trước tới nay Kim Thần chưa từng thấy đôi chân nào đẹp xuất sắc như vậy.
Trắng nõn và mịn màng như sữa bò, lấp lánh sáng bóng như ngọc trắng.
Nhìn lên trên, chiếc váy rực rỡ hoa nhí màu be rủ thẳng xuống, dường như có một làn hơi nóng phả vào mặt, tỏa ra hơi thở hút hồn nhất.
Hơi thở của Kim Thần lập tức ngưng trệ.
Một khuôn mặt tiên nữ trong tranh xuất hiện trước mắt Kim Thần.
Đôi mắt như nước mùa thu, lông mày như dãy núi.
Ngũ quan nhỏ nhắn tinh tế thánh khiết như sen trắng, thanh lệ thoát tục, cao không thể với tới như tiên nữ trên cung trăng.
Trên khuôn mặt mong manh dễ vỡ của nữ sinh hiện rõ vẻ sốt ruột và hoảng hốt, đôi mắt trong veo sáng ngời tràn đầy sự lo lắng và quan tâm.
“Anh ơi, anh có bị thương không?”
Đôi mắt của Kim Thần vẫn dừng lại trên tà váy của nữ sinh, trong thời đại của mình, không ai dám mặc như vậy.
Nữ sinh chú ý đến dáng vẻ bất thường của Kim Thần, cúi đầu nhìn, cái miệng anh đào kinh sợ kêu lên.
Cô lập tức lùi lại phía sau một bước theo bản năng.
Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, vô cùng ngượng ngùng.
Cô cắn môi, thấp giọng nói với vẻ xấu hổ.
“Đụng vào chỗ đó của anh… chúng ta đến bệnh viện đi…”
Kim Thần liếc nhìn chiếc xe màu trắng đó, logo là một cây đinh ba. Bên trái đầu xe lõm xuống một mảng, hơi biến dạng.
Anh từ từ đứng lên, yên lặng nhìn cô gái đó, lắc đầu.
“Không sao!”
Trái tim của cô gái run lên một cách khó hiểu bởi câu trả lời nặng nề của Kim Thần, cô cúi đầu nhìn cái chân vẫn đang chảy máu của Kim Thần.
“Nhưng… nhưng anh vẫn đang chảy máu…”
Ánh mắt của Kim Thần dời khỏi nữ sinh đẹp như tiên nữ, mơ hồ nhìn xung quanh.
Cảnh vật hoàn toàn mới, chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy, đầu óc anh hỗn loạn.
Trong lòng dấy lên cơn chấn hãi như sóng to gió lớn lật sông đổ biển.
Anh mở miệng thản nhiên nói: “Không cần!”
Nói xong, Kim Thần cất bước đi.
Mình cần tìm một nơi để bình tĩnh lại.
Mình chưa chết, mà còn đến thời hiện đại!
Những năm đầu dân quốc, Kim Thần nổi tiếng thiên hạ nhờ vào đôi mắt biết phân biệt thật giả, có năng lực giám định bảo vật quyết định giá trị của bảo vật mà tất cả mọi người cũng công nhận.
Tài hoa hơn người, chấn động thiên hạ.
Trên có dụng cụ nghi lễ thời đại Thương Chu, gốm đá thời đại Tần Hán, dưới có đồ cổ hoa văn, vàng đá tranh chữ các thời đại Đường Tống Nguyên Minh không có gì là không biết, không có gì là không hiểu.
Một hôm vùng đất cổ Doanh Châu sụt lún, lộ ra một di tích chưa biết rõ, Kim Thần tìm được một cái lư đỉnh lớn ba chân trong đó.
Nguồn gốc của lư đỉnh lớn đó rất đặc biệt, đủ để viết lại lịch sử Hoa Hạ, được gọi là bảo vật trấn quốc.
Doanh Châu là một trong mười hai châu Thượng cổ, tin tức Kim Thần có được bảo vật tuyệt thế nhanh chóng được truyền ra ngoài.
Thế lực các nước trên toàn thế giới truy giết Kim Thần.
Chí bảo may mắn trấn tộc Hoa Hạ đâu dễ để người khác nhòm ngó!
Trải qua trăm lần huyết chiến, cuối cùng Kim Thần cố gắng hết sức mình, cương quyết ôm lư đỉnh lớn đó cùng thuốc nổ, chết chung với các thế lực.
Nhưng vì vậy mà anh được trùng sinh.
Chớp mắt đã qua một trăm năm!
Hiện tại cơ thể của người mà anh chiếm hữu cũng tên là Kim Thần.
So với mình, hiển nhiên chủ cũ của cơ thể này còn kém xa.
Sau khi hiểu rõ tình hình, con mắt đục ngầu của Kim Thần dần dần sáng lên.
“Chớp mắt đã trăm năm! Mình đã sống lại, vậy thì mình phải sống thật vui vẻ một lần!”
“Từ nay về sau, cậu chính là tôi, tôi chính là cậu!”
Lúc này, cô gái xuyên qua đám đông vây xem, đuổi theo Kim Thần.
“Anh ơi… hay là tôi đưa anh đến bệnh viện kiểm tra nhé…”
“Dù sao cũng là tôi đâm vào anh!”
Giọng của cô gái nhẹ nhàng êm tai như nước suối, hơi thở tựa như hoa lan, hương thơm còn thuần khiết hơn hoa tuyết tràn vào mũi của Kim Thần, khiến Kim Thần có chút động lòng.
“Đền cho tôi một chiếc quần”.
Cô gái ôm ngực, hít một hơi dài may mắn, nở nụ cười ngọt ngào!
Như hoa hồng nở rộ.
“Anh đợi tôi mấy phút, tôi đi lấy đồ rồi đưa anh đến bệnh viện”.
“Ở ngay trong Cổ Ngoạn thành, không lâu đâu…”
“Được không?”
Đồ mà cô gái cần lấy ở ngay trong Cổ Ngoạn thành bên cạnh.
Ánh mặt trời gay gắt thiêu đốt bầu trời, mặt đất sôi bỏng như nồi hấp.
Kim Thần đi theo phía sau cô gái, thân hình yêu kiều mảnh mai của cô gái thướt tha trước mắt, lắc nhẹ hông, giống như hoa sen mùa hạ đẹp nhất.
Cô gái tên là Tăng Tử Mặc, người giống như tên, như tranh như thơ.
Tăng Tử Mặc đến Cổ Ngoạn thành để lấy đồ.
Nói là Cổ Ngoạn thành, thực ra nó có tên là chợ giao dịch hàng hóa cũ Tống Tiên Kiều, nằm ở trung tâm thành phố của Cẩm Thành, là Cổ Ngoạn thành lớn nhất Cẩm Thành, cũng khá nổi tiếng ở ba tỉnh Tây Nam.
Đi dọc đường, một số đồ vật văn hóa được bày trên sạp hàng bên đường khiến Kim Thần có chút hiếu kỳ.
Các loại trang sức vàng bạc, mã não Nam Hồng, đá xanh ngọc, sáp ong, hổ phách, thiên châu của dân tộc tiểu số.
Những viên đá kỳ lạ với nhiều hình thù khác nhau, con tem đóng gói nghiêm chặt, cuốn sách ảnh và một số đồ vật đa dạng đủ loại mẫu mã.
Còn có chuỗi phật châu, cũng có rất nhiều đồ trang trí bằng gỗ, gỗ sưa Hải Nam, gỗ sưa Việt, gỗ trắc, cây tử đàn, gỗ trầm, gỗ mun.
Đây là phạm trù thuộc đồ vật văn hóa.
Dụng cụ bằng đồng thiếc, bằng ngọc, bằng gốm và mảnh vụm gốm của các triều đại.
Tranh chữ ố vàng, tượng phật cổ xưa, tiền xu đủ loại hình dạng màu sắc, còn có binh khí bị gỉ sét.
Tiếng địa phương của các tỉnh trên cả nước đều hội tụ ở đây, người mua đang bàn tán nói không ngừng về việc bán hàng, nhưng mua thì ít ngắm thì nhiều.
Tăng Tử Mặc đưa Kim Thần lên tầng hai, nơi này là nơi cao cấp nhất trong Cổ Ngoạn thành.
Đến một cửa hàng lớn tên là Bác Nhã Trai, sớm đã có người đang đợi cô.
Diện tích của Bác Nhã Trai có đến hai trăm mét vuông, trang trí phong cách cổ xưa, trang trọng quý phái.
Năm sáu chiếc kệ để đồ cổ đều được làm bằng gỗ gụ, trên những chiếc kệ để đồ cổ này bày đầy gồ gốm các triều đại, có thể thấy thực lực của Bác Nhã Trai rất không tầm thường.
Từ Văn Chương, ông chủ của Bác Nhã Trai tròn tròn mập mập, cười tươi như nở hoa đích thân lên nghênh đón, gật đầu cúi lưng dẫn Tăng Tử Mặc vào bên trong.
Tăng Tử Mặc quay đầu cười với Kim Thần: “Đợi tôi nhé, xong ngay thôi”.
Kim Thần chắp hai tay sau lưng dạo quanh trong cửa hàng.