• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4: Ông không xứng hỏi!
 
             Một số người chơi giàu có có mặt ở đây đều biết giá trị khổng lồ của Cảnh Thái Lam.  

             Từ mười năm trước, giá giao dịch của một cặp ấm Domu kháp ti pháp lang từ thời Càn Long nhà Thanh đã lên tới chín mươi triệu.  

             Kháp ti pháp lang (Cảnh Thái Lam): Đồ đồng tráng men làm theo kiểu ngăn chia ô hộc.  

             Trong cuộc đấu giá mùa thu của Christie's ở Hồng Kông năm 2012, giá của một bộ lư hương đôi hạc kháp ti pháp lang từ thời Ung Chính nhà Thanh lên đến hàng trăm triệu.  

             Mặc dù những năm gần đây giá của Cảnh Thái Lam không khởi sắc, nhưng cốc hoa Cảnh Thái Lam trên danh nghĩa có nguồn gốc từ thời Càn Long này, Từ Văn Chương phải bỏ ra gần hai mươi triệu mới có được nó.  

             Hai mươi triệu chỉ là tiền vốn bỏ ra.  

             Bán nó cho Tăng Tiểu Khiết nhà họ Tăng, mặc dù nói chỉ kiếm tiền hoa hồng, nhưng cũng phải là hai lăm triệu.  

             Hiện tại bị giám định là hàng giả, chưa nói đến bị lỗ, bản thân còn khoác lác nếu là đồ giả sẽ bồi thường hai trăm năm mươi triệu.  

             Mặc dù Từ Văn Chương đã kinh doanh đồ cổ ba mươi năm, kiếm được rất nhiều tiền, nhưng bản thân và gia đình chỉ có vài trăm triệu ít ỏi.  

             Lần này bị lừa sẽ phải bồi thường đến khuynh gia bại sản!  

             Điều này còn chưa tính là gì.  

             Danh tiếng mà bản thân vất vả vật lộn tạo dựng ba mươi năm trong giới chơi đồ cổ đã bị hủy hoại. Từ nay về sau, sẽ không lăn lộn được trong giới này nữa.  

             Cú ngã này quá đau!  

             Thêm vào đó, chủ thuê lần này của mình cũng chính là Tăng Tiểu Khiết, lai lịch không thể coi thường, đặc biệt là ông nội của Tăng Tiểu Khiết, là người có máu mặt một phương.  

             Bản thân vậy mà lại bán hàng giả cho nhà họ Tăng, về sau một khi bị cao nhân lật tẩy, không ai có đủ khả năng để chống đỡ được sự trả thù của nhà họ Tăng, bản thân bị tan xương nát thịt là không thể tránh.  

             Một số nhà sưu tập giàu có nhìn xuống Từ Văn Chương ngã gục trên đất, vẻ mặt mỗi người một khác, thầm lắc đầu thở dài.  

             Đồng thời, cũng đầy kính phục và tôn trọng người thanh niên với vẻ ngoài không mấy nổi bật trước mặt này.  

             Càng có thêm chút sợ hãi.  

             Kim Thần mặt không chút cảm xúc, khuôn mặt nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn Từ Văn Chương.  

             Mặc dù không biết giá cả của Cảnh Thái Lam trong thế giới hiện tại, nhưng nhìn Từ Văn Chương từ kiêu ngạo hống hách bị ép đến hôn mê bất tỉnh như hiện tại, trong lòng cũng không hề dao động.  

             Việc xảy ra tiếp theo lại khiến người ta có chút không thể tưởng tượng nổi.  

             Một lúc sau, Từ Văn Chương dần tỉnh lại, khó khăn đứng lên, ủ rủ, hồn bay phách lạc, cả người già đi mười tuổi, đâu còn chút dáng vẻ của phó hội trưởng hiệp hội chơi đồ cổ Cẩm Thành.  

             “Là Từ mỗ tôi sai rồi, xin lỗi chủ tịch Tăng”.  

             “Ngày nào cũng đánh chim nhạn, sẽ có lúc bị nhạn mổ mù mắt...”  

             “Đã dám đánh cược thì phải dám chịu thua, Từ mỗ tôi cam tâm chịu phạt”.  

             “Tâm huyết cả một đời của Từ mỗ đều đặt ở trong cửa hàng này, từ nay về sau cửa hàng này sẽ thuộc về chủ tịch Tăng”.  

             “Cẩm Thành từ nay không còn Bác Nhã Trai, cũng không còn Từ mỗ”.  

             Tăng Tiểu Khiết khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Đây là lời nói tức giận nhất thời của bạn tôi, chú Từ đừng để trong lòng”.  

             “Thái độ làm người của chú Từ như nào, ông nội và bố tôi đều biết”.  

             “Cũng may chưa mang cốc hoa này về, cũng không phải là vấn đề gì lớn”.  

             “Tôi sẽ giải thích với ông nội và bố tôi”.  

             “Về sau vẫn phải phiền chú Từ giúp trong nhà tìm đồ tốt, chú biết đấy, thời gian của chúng tôi rất gấp”.  

             Những lời này từ trong miệng Tăng Tiểu Khiết nói ra khiến những người giàu có có mặt tại đây ngoài kinh ngạc bội phần, còn khen ngợi nhà họ Tăng không hổ là danh gia vọng tộc sừng sững ba đời ở Cẩm Thành.  

             Tài đức và phong thái khiến người khác bội phục.  

             Từ Văn Chương nghe thấy những lời này như được đại xá, toàn thân run rẩy, trước mặt rất nhiều người còn rơi nước mắt đầy mặt, khom lưng cúi đầu cảm tạ Tăng Tiểu Khiết.  

             Mà Kim Thần ở bên cạnh lại không hề quan tâm đến điều này, vẻ mặt vẫn thờ ơ như trước, không nói lời nào.  

             Lúc anh bước ra ngoài cửa, Từ Văn Chương lấy hết can đảm lên tiếng hỏi Kim Thần.  

             “Xin hỏi quý danh của cậu”.  

             Kim Thần đầu cũng không quay lại, hờ hững đáp lại.  

             “Ông không xứng hỏi”.  

             Mấy người giàu có cũng đuổi theo tới cửa, nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Kim Thần, trong lòng thầm kinh hãi.  

             Kể từ đó trong giới cũng thêm một truyền thuyết.  

             Có một thanh niên, không cần chạm tay vào, chỉ nhìn bằng mắt thường, đã đánh bại được Từ Văn Chương người đã tung hoành trong giới ba mươi năm.  

             Tăng Tiểu Khiết cùng theo ra, Tăng Tiểu Khiết và Kim Thần đi song song cạnh nhau, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn Kim Thần, trong đôi mắt phượng đầy tò mò.  

             Nhiều lần ngập ngừng muốn nói, nhưng lại khó mở miệng.  

             Đây là một người đàn ông bí ẩn.  

             Mặc dù ăn mặc rách rưới, nhưng nét kiên nghị và lạnh lùng trên khuôn mặt đó khiến người ta khiếp sợ.  

             Cuối cùng, Tăng Tiểu Khiết lấy hết can đảm, nhẹ nhàng nói.  

             “Xin lỗi, vừa rồi tôi thật sự không có ý xem thường anh...”  

             “Tôi, chỉ là có chút tò mò...anh không chạm vào mà lại có thể nhìn ra đó là đồ giả…”  

             “Anh rất…lợi hại”.  

             Mùi thơm thoang thoảng dễ ngửi bay đến mũi Kim Thần, là mùi cơ thể thuần khiết tự nhiên của người con gái.  

             Thanh u như phong lan tuyết, tao nhã như hoa nhài, gợi lên hồi ức từ nơi sâu nhất trong đáy lòng Kim Thần.  

             Đột nhiên, Kim Thần quay đầu lại, đối mặt với Tăng Tiểu Khiết.  

             Ánh mắt sâu và tĩnh lặng như hắc diện thạch nhìn đến, giống như một vị thần tôn kính.  

             Trong nháy mắt, Tăng Tiểu Khiết chỉ cảm thấy tâm hồn thiếu nữ rung động, đến hô hấp cũng ngừng lại.  

             Ánh mắt Kim Thần nhìn lướt qua, rơi vào khoảng không.  

             Đáy lòng Tăng Tiểu Khiết khẽ mất mát, bởi vì bản thân nhận ra sự chú ý vừa rồi của Kim Thần hoàn toàn không dành cho cô.  

             Từ lúc nào, cô công chúa kiêu ngạo nhất của nhà họ Tăng ở Cẩm Thành bị một người đàn ông xa lạ phớt lờ.  

             “Tại sao mình lại để ý đến anh ta như vậy...”  

             Đột nhiên, Tăng Tiểu Khiết bị suy nghĩ trong lòng mình làm giật mình.  

             Cô không khỏi cắn môi, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, nhẹ nhàng nói.  

             “Tôi đưa anh đến bệnh viện nhé”.  

             “Sau đó mua cho anh...”  

             Kim Thần mở lời.  

             “Ông nội cô cần đồ như thế nào?”  

             Tăng Tiểu Khiết khẽ ngây ra, nhẹ nhàng nói: “Càng quý giá càng tốt, có ý nghĩa lịch sử là tốt nhất...”  

             “Ông nội tôi còn nói, tốt nhất là đồ mà người nổi tiếng đã dùng qua...”  

             “Có giấy tờ, nguồn gốc rõ ràng thì càng tốt!”  

             “Tặng cho người khác sao?”  

             Lời nói nhàn nhạt của Kim Thần khiến Tăng Tiểu Khiết khẽ sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu.  

             Người đàn ông này, anh ta quả thực gì cũng biết.  

             Kim Thần tiện tay chỉ vào một quầy hàng vỉa hè ở đằng xa: “Ở đó có tẩu thuốc, có thể lấy thử xem”.  

             “Cả Tống Tiên Kiều, cũng chỉ có cái tẩu thuốc đó xem như có giá trị”.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK