• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Súc sinh, xin lỗi đi”.  

             “Mày không xin lỗi, mãi mãi đừng vào cửa nhà tao”.  

             Từ Văn Chương nghiêm giọng quát lên, trong ấn tượng của Dư Thành Đô, từ trước tới nay anh ta chưa từng thấy bố vợ nổi giận đùng đùng như vậy.    

             Tuy mình giàu có, nhưng vẫn rất sợ bố vợ, có rất nhiều đồ vật mình không chắc chắn đều phải nhờ bố vợ giúp đỡ.  

             Lập tức anh ta cũng không màng đến thể diện của mình, đến trước mặt Kim Thần, nói ba từ với giọng như con muỗi không cam tâm tình nguyện.  

             “Tôi xin lỗi”.  

             Kim Thần vẫn luôn cúi mắt, không thèm đếm xỉa.  

             Lòng kiêu ngạo của Dư Thành Đô nổi lên, lạnh lùng hừ một tiếng.  

             Từ Văn Chương nổi giận không thể kìm nén, tát một cái lên đầu của Dư Thành Đô, nghiêm giọng nói: “Súc sinh. Đây là ân nhân cứu mạng của mày đấy!”  

             “Nếu không phải có đại sư, thì mạng của mày đã không còn rồi”.  

             Dư Thành Đô bật cười ha ha, không hề quan tâm nói: “Bố vợ à, bố nói cũng thật phi thực tế quá rồi…”  

             “Nhẫn hồng ngọc!”  

             Từ Văn Chương hận sắt không thành thép quát lớn, ngay cả cổ cũng đỏ bừng.  

             Bỗng chốc, Dư Thành Đô hít một hơi, hai mắt trố ra!  

             “Bố vợ, bố, anh ta, anh ta….nói…”  

             Từ Văn Chương xách tai của Dư Thành Đô, nghiến răng nghiến lợi gầm gừ.  

             “Mày và Tú Tú kết hôn bốn năm, Tú Tú mang thai sáu lần, lần nào cũng hỏng…”  

             “Việc này còn chưa cho thấy rõ vấn đề sao?”  

             “Chính là do đồ chôn theo người chết này gây ra!”  

             Dư Thành Đô đột nhiên bị sốc lớn, lùi lại phía sau hai bước.  

             Mình kết hôn bốn năm cũng không có con, vợ mang thai rồi lại hỏng, lần gần nhất cũng sắp sáu tháng rồi.  

             Vì tâm bệnh này, mình đã chạy khắp cả nước, đã khám không ít trung tây y gia truyền, càng không nói đến tốn bao nhiêu tiền.  

             Kết quả kiểm tra cho thấy hai người đều không có bệnh gì, nhưng cứ sau khi mang thai là bị hỏng một cách khó hiểu.  

             Chuyện này quá mức giày vò người trong nhà, cầu thần bái phật cũng thử qua, vẫn không tìm được nguyên nhân nằm ở đâu.  

             Các thiên sư thiền sư của nơi cửa phật đạo gia làm xong pháp sự, cũng không hề thấy có chút hiệu quả nào.  

             Nhẫn hồng ngọc được mình lấy từ một cửa hàng ở chợ Thảo Đường, bố vợ Từ Văn Chương của mình cũng xem qua, chắc chắn là đồ cổ thời nhà Thanh.  

             Lúc đó, nhẫn hồng ngọc là đồ tốt, nguồn gốc rõ ràng không nói, chất lượng cũng là thuộc hàng cực phẩm, các đại gia cũng chưa chắc có được.  

             Mình đã đeo bên người gần hai năm, thường xuyên mang ra thể hiện trong giới, cũng rất có thể diện.  

             Bình thường không cảm thấy có gì khác, không ngờ, hôm nay lại bị Kim Thần nói rõ thiên cơ chỉ bằng một câu.  

             Nguyên nhân mình vẫn luôn không có con là do chiếc nhẫn hồng ngọc này.  

             Cho đến lúc này, Dư Thành Đô mới thực sự thay đổi sắc mặt.  

             Anh ta không hề do dự, tiến lên hai bước, hai tay buông thẳng áp sát hai chân của mình, cúi đầu khom lưng hành lễ với Kim Thần.   

             “Đại sư, tôi xin lỗi”.  

             Cảnh này khiến tất cả mọi người có mặt đều làm rơi kính mắt xuống đất.  

             Mới qua bao lâu mà triệu phú Dư Thành Đô trong mắt các tiểu thương ở Tống Tiên Kiều trở nên ngoan ngoãn vâng lời như vậy.  

             “Là tôi không đúng, đại sư. Anh muốn làm gì tôi, tôi cũng không nói gì”.  

             Kim Thần vốn không coi Dư Thành Đô ra gì.  

             Dư Thành Đô cũng không ngốc, vội vàng khom lưng với Tăng Tiểu Khiết, tự tát vào mặt mình một cái không nặng không nhẹ.  

             “Giám đốc Tăng, tôi cũng xin lỗi cô, vừa nãy cái miệng của tôi quá thối”.  

             “Tôi về sẽ đánh răng thật kỹ, đánh răng một trăm lần…”  

             Tăng Tiểu Khiết nguôi giận, nhẹ nhàng ừm một tiếng.  

             Lúc này Kim Thần ngước hai mắt, nói với giọng thanh lạnh: “Tặng nhẫn hồng ngọc vào trong miếu, xin một món pháp khí đeo ba năm”.  

             Nói xong, Kim Thần quay người, bước lớn bỏ đi.  

             Nghe xong câu này, sắc mặt của Dư Thành Đô và Từ Văn Chương đều dần thay đổi, cung kính đáp một tiếng vâng.  

             Lúc này, Hà Hầu Tử thấp giọng gọi với theo bóng lưng của Kim Thần: “Đại sư, cậu có thể nói lai lịch và xuất xứ của tẩu thuốc đó không?”  

             Câu hỏi này cũng là ý của tất cả mọi người có mặt ở đây.  

             Tăng Tiểu Khiết cũng muốn biết.  

             Tẩu thuốc khắc hai chữ cái tiếng anh JB, được coi là tẩu thuốc nát duy nhất cả Tống Tiên Kiều.  

             Thì sẽ có lai lịch và xuất xứ thế nào?  

             Đây cũng là tiếng lòng chung của những người sưu tập chơi đồ cổ.  

             Kim Thần dừng bước chân, không quay đầu.  

             “Hà Hầu Tử, sở dĩ tôi ép giá ông, là bởi vì tính cách của ông quá kém, một lòng hướng đến tiền”.  

             Hà Hầu Tử không khỏi xấu hổ, hận không thể đào gạch đá nền nhà lên để chui xuống lỗ.  

             Kim Thần lại nói: “Hôm nay tôi thu đồ của ông là cho ông sáng mắt ra”.  

             Anh lập tức đọc ra một chuỗi từ tiếng anh.  

             “Jamesbruce!”  

             “Điều ước BJ!”  

             “Điều ước TJ!”  

             Tất cả mọi người đều sửng sốt.  

             Tăng Tiểu Khiết lại che cái miệng nhỏ như quả anh đào, nhìn bóng hình gày gò mỏng manh dần đi xa của Kim Thần.  

             Cô đứng ngẩn người tại chỗ!  

             Từ tiếng anh mà Kim Thần đọc ra hiển nhiên mang theo âm giọng của người Luân Đôn chính tông, mà còn là…  

             Âm giọng quý tộc!  

             “Anh ta về từ nước ngoài?”  

             “Sao anh ta biết…”  

             Đợi khi Tăng Tiểu Khiết phản ứng lại, cô nhìn quanh lại không tìm thấy bóng hình của Kim Thần.  

             Bỗng chốc, Tăng Tiểu Khiết hoảng hốt, cũng không quan tâm mình đeo giày cao gót, vén váy dài chạy ra ngoài, giống như cô dâu đang đuổi theo người đàn ông mà mình yêu nhất.  

             Hồi lâu sau, Tăng Tiểu Khiết đứng ngẩn người ở cổng chợ Tống Tiên Kiều, ngẩn ngơ nhìn dòng xe đông đúc trước mắt.  

             “Tôi, cũng không biết tên của anh ta!”  

             “Trời ơi!”  

             “Tôi cũng không biết tên của anh ta!”  

             Tăng Tiểu Khiết nắm chặt tẩu thuốc trong tay, trong lòng trống rỗng, cảm thấy như mất đi điều gì.  

             Hai chiếc xe sang từ xa đi đến, dừng bên cạnh Tăng Tiểu Khiết, mấy người xuống xe cẩn thận hỏi.  

             Tăng Tiểu Khiết lắc đầu, ngồi lên xe, lấy điện thoại ra từ trong túi.  

             “Nam Nam, anh ở đâu?”  

             “Anh giúp tôi một việc được không?”  

             “Tôi muốn tìm một người!”  

             Kim Thần vừa đi, trong chợ Tống Tiên Kiều lại kích động sôi sục.  

             Rất nhiều người cầm điện thoại lên baidu tìm kiếm, một số người vội vàng lớn tiếng thốt lên.   

             “Tìm được rồi, tìm được rồi…”  

             “Jamesbruce! Còn gọi là James Bruce!”  

             “Chúng ta gọi ông ta là Earl of Elgin!”  

             “Bá tước đế quốc mặt trời không bao giờ lặn!”  

             “Năm 1842 là thống đốc Jamaica, năm 1846 là thống đốc của đất nước lá phong. Năm 1857 dẫn quân công chiếm Dương Thành ngũ sắc”.  

             *Dương Thành ngũ sắc: chỉ Quảng Châu.  

             “Mùa xuân năm sau, đóng quân ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Thiên Tân. Tháng năm công chiếm pháo đài cổ vĩ đại. Tháng sáu ép chính phủ nhà Thanh ký ‘hiệp ước Thiên Tân’”.  

             “Nằm 1859 về nước. Không lâu sau, lại đảm nhiệm Đặc sứ toàn quyền đế quốc mặt trời không bao giờ lặn, dẫn liên quân Gallia và đế quốc mặt trời không bao giờ lặn công chiếm Tân Vệ Thành.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK