Chương 8: Quy tắc trong giới
Lồng ngực phập phồng, dãy núi nhấp nhô cao cao lọt vào trong mắt mọi người, rất nhiều người thầm nuốt nước miếng.
Lời nói vô cùng thô lỗ của Dư Thành Đô khiến mình xấu hổ và tức giận, một kiều nữ trời sinh như mình có lúc nào phải chịu sỉ nhục trong trò đùa như vậy.
Cánh tay như củ sen run lên, càng thêm trắng bệch.
Không hề do dự, cô lập tứ muốn vứt tẩu thuốc.
Lúc này, một bàn tay đen đen nắm chặt cánh tay ngọc của Tăng Tiểu Khiết, nhẹ giọng nói: “Cô không buông tay thì không ai lấy đi được”.
Lời của Kim Thần truyền vào trong tai Tăng Tiểu Khiết, không biết tại sao, trong lòng Tăng Tiểu Khiết lập tức bình tĩnh lại.
Cô quay đầu nhìn Kim Thần, nhẹ nhàng ừm một tiếng, nắm chặt tẩu thuốc trong tay hơn, không hề để ý cánh tay của mình được nắm trong bàn tay đen đen của Kim Thần.
Dư Thành Đô ồ một tiếng, hờ hững đảo nhìn Kim Thần ăn mặc như công nhân, hừ một tiếng, tràn đầy vẻ khinh thường.
“Ôi này, mỹ nữ ra ngoài còn đưa theo vệ sĩ à…”
“Trong phim ảnh đều là đạo sĩ xuống núi, tôi thấy anh lại giống như nông dân xuống núi…”
Kim Thần liếc Dư Thành Đô một cái, lạnh lùng nói.
“Ăn shit rồi nhớ phải đánh răng đấy!”
Nụ cười của Dư Thành Đô lập tức ngưng lại, nhìn chằm chằm Kim Thần, gằn giọng nói: “Nhóc con, mày muốn gây chuyện đúng không?”
Kim Thần tỏ vẻ mặt nghiêm túc nói với giọng lạnh lùng.
“Thứ mà tôi để ý, không ai có thể lấy đi!”
Khí thế hào hùng trong mắt chất cao như núi.
Sắc mặt Dư Thành Đô trở nên âm lạnh, cười lạnh lùng nói: “Trùng hợp rồi. Tao cũng để ý đến thứ này”.
“Hôm nay tao phải mua bằng được”.
Kim Thần thản nhiên nói: “Anh không mua được”.
Dư Thành Đô lạnh lùng nói: “Mày thử xem!”
Kim Thần bình thản nói: “Anh thử xem!”
Tuy rằng người đàn ông Kim Thần này ăn mặc giống như công nhân, thậm chí còn không bằng công nhân, nhưng ngạo khí trên khuôn mặt lại có cảm giác như coi thường tất cả.
Kim Thần nhìn Dư Thành Đô bằng ánh mắt kiêu ngạo đó khiến anh ta rất không thoải mái, anh ta gằn giọng nói: “Hôm nay tao mua chắc tẩu thuốc này rồi”.
Dư Thành Đô vừa nói ra, đám đàn em kết bè kết phái phía sau đồng loạt đứng ra, cười lạnh lùng nhìn Kim Thần.
Khuôn mặt của những người xung quanh hơi biến sắc, không hẹn mà cùng lùi về phía sau.
Nhìn tình hình này, có lẽ sắp khai chiến rồi.
Tăng Tiểu Khiết có chút hoảng sợ, kéo nhẹ Kim Thần, nhẹ giọng nói: “Không mua nữa. Chúng ta đi thôi”.
Kim Thần vẫn bất động.
Dư Thành Đô chiếm hết thiên thời địa lợi, vẻ mặt đầy hống hách, nhìn Kim Thần với ánh mắt vô cùng khinh thường.
“Đấu với đại ca. Tìm cái chết hả!”
Anh ta lớn tiếng nói: “Không phải tao coi thường mày, nhóc con. Trong mắt anh đây, mày chỉ là…”
“Đấu với tao?”
“Tiền của tao xếp chồng lên còn cao hơn mày”.
“Hầu Tử, tẩu thuốc của ông hét giá bao nhiêu?”
Hà Hầu Tử trợn tròn đôi mắt, xòe bàn tay giơ năm ngón ra.
Dư Thành Đô kêu lớn một tiếng được!
Ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ Kim Thần, nói một cách nhẹ như không: “Năm ngàn thì năm ngàn!’
“Tôi không mặc cả”.
“Đại ca người ta không thiếu tiền!”
“Tẩu thuốc này, tôi mang về từ từ nghiên cứu!”
Hà Hầu Tử vui mừng khôn xiết, đưa hai tay ra muốn lấy tẩu thuốc từ trong tay Tăng Tiểu Khiết.
Tăng Tiểu Khiết đứng ghé sát lại Kim Thần, cánh tay chạm vào Kim Thần, có chút tê dại.
“Làm thế nào bây giờ?”
“Tôi có tiền. Chúng ta nâng giá với ông ta đi”.
Kim Thần quay đầu nhìn Tăng Tiểu Khiết.
“Tôi đã nói, cô không buông tay, không ai có thể lấy đi được”.
Một câu nói bình thản, Tăng Tiểu Khiết lại nhìn thấy vẻ hào hùng chưa từng có trong mắt Kim Thần.
Bỗng chốc, trong lòng Tăng Tiểu Khiết cũng run lên.
“Thế nào? Không còn gì nói nữa chứ?”
“Nhóc con, nói cho mày biết không có tiền thì đừng giả bộ”.
“Thời đại này, là phải xem ai nhiều tiền hơn”.
“Mày, bây giờ không còn gì để nói rồi chứ”.
“Hầu Tử, lấy tẩu thuốc lại cho anh đây đi”.
Hà Hầu Tử à à đáp lời, hai tay định giành lấy tẩu thuốc của Tăng Tiểu Khiết.
Đối diện với từng bước ép gần của Dư Thành Đô và Hà Hầu Tử, lúc này Kim Thần tiến lên một bước.
Trầm giọng nói từng câu từng chữ.
“Quy tắc, còn cần không?”
Hà Hầu Tử lập tức chột dạ, toàn thân cứng đờ, hai tay giữ nguyên trong không trung.
Chủ hàng từ từ ngẩng đầu, còn lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Người anh em…”
Cảnh này khiến những ngươi có mặt đều sửng sốt.
Dư Thành Đô vô cùng cuồng ngạo, cười lớn nói: “Quy tắc gì?”
“Mày nói quy tắc cho tao nghe!”
“Tao có tiền, tao chính là quy tắc”.
Kim Thần lạnh lùng nói.
“Trong giới chơi đồ cổ có quy tắc. Trước khi một bên mua chưa buông hàng xuống, bên mua khác không được nhúng tay…”
“Vừa nãy, Hà Hầu Tử đã báo giá, bạn của tôi đã đưa tiền”.
“Tuy rằng Hà Hầu Tử chưa nhận tiền, nhưng vụ làm ăn này đã chắc chắn…”
“Mấy người này đều là người chứng kiến”.
Sắc mặt Kim Thần nghiêm khắc nói: “Hai bên mua bán đều công nhận một ngàn, đến lúc sắp xong việc lại hối hận…”
“Hà Hầu Tử, ông muốn phá hỏng quy tắc sao?”
Hà Hầu Tử hít một hơi lạnh, đau khổ nhắm mắt, ôm mặt của mình, đặt mông ngồi xổm xuống.
Quy tắc trong giới chơi đồ cổ đều là luật bất thành văn.
Nói thẳng ra chính là phải theo thứ tự trước sau.
Hà Hầu Tử hối hận không muốn bán tẩu thuốc cho Kim Thần, nhưng Hà Hầu Tử lại không thể làm như vậy.
Mình đã buôn bán ở Tống Tiên Kiều hơn hai mươi năm, biết rất rõ quy tắc của ngành này.
Đúng như Kim Thần nói, vừa nãy mình báo giá, Tăng Tiểu Khiết cũng chuẩn bị đưa tiền.
Nếu mình không bán cho cô ta nữa, thì có thể bán cho Dư Thành Đô với giá cao hơn, nhưng sau này lại không thể làm ăn trong giới này.
Mất đạo đức, người cũng nát.
Điệu cười cuồng ngạo của Dư Thành Đô ở một bên đột ngột dừng lại, bỗng cứng đờ lại.
Lúc này, Kim Thần lạnh lùng nói với Dư Thành Đô.
“Dư Thành Đô, anh tự xưng là đại ca của người ta, chắc anh hiểu rõ quy tắc hơn ai hết”.
“Anh, muốn phá hỏng quy tắc trong giới sao?”
Đối diện với câu hỏi của Kim Thần, sắc mặt của Dư Thành Đô biến đổi lúc tái xanh mặt lúc lại tím người, đâu còn chút vẻ ngông cuồng như vừa nãy.
Hắn thở gấp dồn dập, rõ ràng bị chọc giận không nhẹ.
Hai con mắt cá ươn trố to ra, nhìn chằm chằm Kim Thần, hận không thể ăn sống Kim Thần.
Kim Thần thản nhiên đứng đó, bình tĩnh nói: “Quy tắc, còn cần không?”
Rất nhiều tiểu thương bên cạnh đều lặng lẽ không nói gì.
Quy tắc trong giới chơi đồ cổ hoàn toàn khác với những ngành khác, không có quy định pháp luật rõ ràng, đều là quy tắc bất thành văn từ trăm năm trước lưu truyền lại.
Tất cả những ai tự nhận mình là người trong giới chơi đồ cổ, đều phải tuân thủ quy tắc trong giới này.
Ai không tuân thủ, thì người đó không còn cách nào tiếp tục làm ăn trong giới.
Tuy nói Dư Thành Đô là khách hàng giàu có, người có tiền, nhưng quy tắc vẫn là quy tắc.