• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này có một chiếc máy xúc đang nạo vét bùn lắng dưới sông, bên mép sông có một tảng đá lớn.

Kim Thần dán mắt vào nó, bỏ lại chiếc xe ba gác, chạy như bay đến, nhìn chăm chú.

Toàn bộ tảng đá lớn gần như được bao phủ bởi bùn, chỉ lờ mờ nhìn thấy phần thân và hai chân của một con vật.

Những hạt mưa từ từ gột rửa tảng đá lớn, chưa đến mấy phút đã rửa trôi một ít bùn trên tảng đá lớn.

Hơn một nửa cái đầu trâu đập vào mắt Kim Thần.

Kim Thần nhìn cái đầu trâu, nắm chặt tay, khẽ sững sờ.

Đợi đến khi máy xúc nghỉ, Kim Thần lớn tiếng hỏi người lái máy xúc: “Làm thế nào mà đào được con trâu đá đó?”

“Mau đặt nó về chỗ cũ”.

Người lái máy xúc trợn mắt nhìn Kim Thần, giơ ngón giữa, chửi mát: “Không phải việc của cậu”.

Ở trên bờ, cạnh Kim Thần truyền đến một giọng nói: “Cậu là ai? Đó là trâu đá?”

Kim Thần quay đầu lại nhìn người đó: “Anh quản lý đường sông?”

Người đó tuổi cũng không lớn, khoảng hơn ba mươi tuổi, thân hình thấp, vóc người to béo, cao giọng ừm một tiếng: “Chúng tôi là công ty thầu vệ sinh đường sông”.

“Ơ. Thực sự có chút giống trâu?”

“Con trâu đá lớn như vậy”.

Kim Thần khẽ nói: “Lãnh đạo, các anh định xử lý nó như nào?

Người đàn ông béo lùn liếc nhìn Kim Thần, lớn tiếng nói: “Đợi xe rác đến, vứt vào bãi rác”.

Kim Thần lấy thuốc đưa qua, người đó hờ hững, ghét bỏ Hồng Tháp Sơn của Kim Thần.

Kim Thần xoay người đi đến siêu thị nhỏ phía đối diện, mua một bao 1916.

Đợi khoảng hơn mười phút, người đàn ông béo lùn của công ty thầu nói chuyện điện thoại xong, vô cùng tức giận.

Thì ra đêm qua trời mưa to, hai chiếc xe rác phụ trách thu dọn và vận chuyển bùn không qua được.

Không còn cách nào khác chỉ có thể ngừng công việc lại.

Kim Thần bình tĩnh lại gần, đứng bên cạnh người đó.

“Lãnh đạo, trâu đá bán cho tôi”.

“Tôi là người thu gom phế liệu”.

“Tôi sẽ giúp anh xử lý nó”.

Người đàn ông béo lùn liếc nhìn xuống dưới, hai mắt sáng lên, lập tức nhắm mắt lại.

“Năm trăm”.

Người đàn ông béo lùn khẽ động, Kim Thần khẽ nhét thuốc vào túi người đó.

“Tự cậu thuê cần cẩu”.

“Buổi tối đến kéo”.

Sau một hồi trì hoãn trên đường, đến nơi hẹn với Tôn Lâm Quốc đã là gần mười giờ.

Tôn Lâm Quốc đã đợi ở cửa rất lâu, cuối cùng nhìn thấy Kim Thần, không khỏi vui mừng khôn xiết.

Nhưng khi ông ta nhìn thấy quần áo trên người Kim Thần, có chút sửng sốt.

Buổi sáng trời vẫn còn mưa, Kim Thần đi đến cả người dính bùn đất, từ đầu đến chân không có chỗ nào là sạch sẽ.

Vội vàng lấy khăn từ trong túi đưa cho Kim Thần lau mặt, cất giọng gọi một tiếng đại sư lấy lòng.

Kim Thần lấy điện thoại ra xem giờ, châm một điếu thuốc nói: “Sắp đến giờ rồi, vào thôi”.

Tiệm cầm đồ Phúc Nguyên trên con phố cổ này là cửa tiệm chính, có bốn cửa lớn, chia làm 2 tầng, diện tích tầng một là bốn trăm mét vuông, trang hoàng xa hoa cao cấp.

Kim Thần vừa định bước vào cửa, liền bị nhân viên bảo vệ ở cửa chặn lại.

Nhìn đôi giày thể thao rách nát dính đầy bùn đất dưới chân Kim Thần, nhân viên bảo vệ lịch sự yêu cầu Kim Thần rửa sạch giày trước khi đi vào.

Kim Thần lạnh lùng cười hai tiếng, xoay người rời đi.

Tôn Lâm Quốc hoảng hốt, vội vàng kéo Kim Thần: “Đại sư Kim, đại sư, tôi đi mua giày, ngay bây giờ, đối diện chính là nơi buôn bán giày”.

Kim Thần lắc đầu, đi tới trước xe ba gác, chà sạch bùn đất trên giày, lau nước mưa trên đầu, khẽ nói: “Đi”.

Lần này, nhân viên bảo vệ lại chặn Kim Thần lại, lịch sự nói: “Cửa hàng chúng tôi có quy định, ăn mặc không chỉnh tề không được vào”.

Mắt Kim Thần sa sầm lại.

Tôn Lâm Quốc vội vàng lấy ra giấy cầm đồ của mình, giải thích một hồi, lại đưa cho bảo vệ hai bao thuốc lá thơm.

Hai nhân viên bảo vệ không khách sáo nhận lấy thuốc, vừa nghe nói Kim Thần là chuyên gia Tôn Lâm Quốc mời đến, không khỏi phá lên cười, coi thường nhìn Kim Thần, cười chế nhạo.

“Từ khi nào mà người thu gom phế liệu lại trở thành chuyên gia rồi?”

“Gạch của xưởng vật liệu chịu nhiệt hay gạch của lò hỏa táng?”

* Từ chuyên trong chuyên gia đồng âm với từ gạch.

“Chuyên lừa gạt?”

Một nhân viên bảo vệ khác lại cười nói: “Nếu cậu ta là chuyên gia, tôi chính là chuyên thần”.

Tôn Lâm Quốc định nói lý lẽ với hai nhân viên bảo vệ, nhưng Kim Thần ở một bên nhàn nhạt nói: “Chỉ là hai con chó canh cửa mà thôi, cần gì phải lí lẽ với bọn chúng”.

Hai nhân viên bảo vệ lập tức nổi giận, chỉ vào Kim Thần bắt đầu chửi bới.

Tôn Lâm Quốc cũng không quản gì, lớn tiếng quát lên: “Tôi cầm đồ ở Phúc Nguyên các người, các người đối đãi với khách của mình như vậy sao”.

“Tôi đến đây để chuộc đồ, các anh ngăn không cho vào, các anh có ý gì? Ăn cướp à?”

“Tôi sẽ khiếu nại với giám đốc của các anh”.

Hai nhân viên bảo vệ nhìn nhau, phá lên cười: “Đi đi, đi đi”.

Một nhân viên bảo vệ khác còn quá đáng hơn, trực tiếp ấn máy bộ đàm.

“Giám đốc Chu, giám đốc Chu, có người quần áo không chỉnh tề, có cho vào không?”

Một giọng nói khàn như vịt đực phát ra từ máy bộ đàm: “Không phải tôi đã nói với các anh rồi sao?”

“Hôm nay lãnh đạo tổng công ty xuống kiểm tra, tôi nghe tin vỉa hè nói có nhân vật lớn tới”.

“Mấy người các anh đều chú ý chút cho tôi”.

“Công ty Phúc Nguyên của chúng ta không phân biệt đối xử, bất kể người đó là ai, chỉ cần người đó muốn vào, chúng ta đều hoan nghênh”.

“Chẳng may là người trên tổng công ty cải trang bí mật đến kiểm bị các anh chặn lại, tôi sẽ giết các anh”.

Hai nhân viên bảo vệ sợ tới mức giật nảy cả mình, quay đầu lại, vẻ mặt cũng đã thay đổi.

Chỉ vào Kim Thần nói.

“Xem như cậu may mắn. Vào đi”.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK