• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dì của Diêm Khai Vũ quay đầu lại, khuôn mặt mang theo nét tươi cười, nhẹ nhàng nói: “Chị Cát, tôi mời anh Kim đi ăn thực sự không có ý gì khác”.

“Chị đừng hiểu lầm”.

Nói thì nói như vậy, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ khiêu khích.

Cát Chỉ Nam lạnh lùng hừ một tiếng, liếc xéo đối phương, sau đó lạnh lùng nói: “Tốt nhất là như vậy”.

Đi tới trước mặt ông cụ Diêm, giọng vang vang nói: “Chú Diêm, việc mà tên khốn họ Kim bảo chú làm chú có làm được không?”

“Hiện tại, giấy tờ của trạm thu mua phế liệu không dễ làm đâu”.

“Nếu không thì việc này giao cho cháu đi”.

Sắc mặt người nhà họ Diêm liền sa sầm.

Ông cụ Diêm cười ha ha, lớn tiếng nói: “Mặc dù nhà họ Diêm chú căn cơ ở Thiên Quý, nhưng ở Cẩm Thành làm chút giấy tờ này, hẳn là không cần làm phiền đến cháu gái nhỏ”.

Bố của Diêm Khai Vũ cao giọng nói: “Vừa khéo. Bạn đại học của tôi quản lý việc này”.

Mẹ của Diêm Khai Vũ tiếp lời: “Còn có thủ trưởng Hứa năm nay vừa điều chuyển từ tỉnh chúng tôi đến đây. Lúc thủ trưởng Hứa ở Thiên Quý đã đưa ra nhiều ý kiến và chỉ thị có tầm nhìn xa trông rộng cho nhà chúng tôi”.

“Hừ!”

Cát Chỉ Nam lạnh lùng hừ một tiếng, vuốt vuốt tóc không vui nói: “Được lắm”.

Cát Chỉ Nam quay đầu rời đi, nhưng còn chưa đi được mấy bước liền quay lại, lớn tiếng nói: “Đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn, phải làm đầy đủ giấy tờ cho trạm thu mua phế liệu”.

“Đỡ phải sau này xảy ra chuyện, cháu lại phải ra mặt, thu dọn cho mấy người”.

Cát Chỉ Nam vừa rời đi, trên dưới nhà họ Diêm đều mỉm cười.

Ông cụ Diêm cười nói với thần y Cát lão: “Cát lão, con gái ông tôi thực sự được thỉnh giáo rồi”.

Thần y Cát lão từ phòng bệnh đặc biệt đi ra, đích thân bắt mạch cho Diêm Khai Vũ đã tỉnh lại.

Mặc dù mạch đập của Diêm Khai Vũ vẫn còn rất yếu, nhưng khả năng sống vô cùng lớn, so với một giờ trước, dường như đã là một con người khác.

Bệnh bại huyết của Diêm Khai Vũ sẽ sớm được chữa khỏi hoàn toàn.

Đây là chỗ huyền bí của đông y.

Mặc dù bản thân ra tay không cứu sống được Diêm Khai Vũ, sau đó là Kim Thần ra mặt, tính ra Kim Thần...

Cậu ấy cũng không phải là người ngoài.

Thần y Cát lão cười ha ha nói: “Đứa con gái này của tôi ngoại trừ Kim Thần, không ai có thể trị được nó”.

Lời này rõ ràng là đang dát vàng lên mặt mình.

Mặc dù Kim Thần là người thu gom phế liệu, nhưng cậu ấy là người đã lọt vào mắt xanh của lão Hạ.

Thu gom phế liệu!?

Không hẳn.

Đó chỉ là tạm thời.

Nói gì thì nói, cho dù cậu ấy là người thu gom phế liệu, nhà họ Diêm tôi cũng sẽ để cậu ấy trở thành vua phế liệu của tỉnh này.

Ông cụ Diêm cười phá lên.

Vừa rồi rõ ràng Kim Thần và Cát Chỉ Nam đánh nhau túi bụi, Cát Chỉ Nam còn nói Kim Thần là tên trộm, nhưng trong nháy mắt Kim Thần đã trở thành con rể tương lai trong miệng thần y Cát lão.

Chỉ tay về phía thần y Cát lão cười nói: “Cát lão không hổ là Châm Vương, xuống tay nhanh chuẩn xác. Lão Diêm tôi bái phục”.

Hai ông lão nhìn nhau, lộ ra vẻ hiểu ý, phá lên cười lớn.

Lúc này, một người đàn ông khoảng năm sáu mươi tuổi, đại đồ đệ của thần y Cát lão, bước đến, nói nhỏ mấy câu với thần y Cát lão.

Thần y Cát lão ngạc nhiên kêu lên một tiếng, khuôn mặt sa sầm xuống, tức giận mắng.

“Tại sao không giữ cậu ấy lại?”

“Cậu ấy nói trong cuốn “trăm chứng bệnh nan y” có ghi lại thảm họa cuối thời Sùng Trinh, việc này đến lão Hạ cũng không thể nói rõ được”.

“Mau đuổi theo”.

Đợi người nhà họ Cát chạy ra đuổi theo Kim Thần, Kim Thần sớm đã không thấy bóng dáng đâu.

Chẳng mấy chốc đã là buổi trưa, Kim Thần ăn đồ ăn nhanh trên phố Long Đằng, lấy nước ở trong nhà vệ sinh công cộng.

Nhìn về phía xa chỗ đó có một quán ăn tên là quán ăn Huynh Đệ, đây là quán ăn đêm do Long Ngạo Long lão nhị mở.

Tay nghề của Long lão nhị rất đặc sắc, tôm kho và tôm càng cay là tuyệt kỹ của anh ta, trên con phố ăn vặt nổi tiếng này, công việc làm ăn của anh ta ngày càng phất lên.

Bây giờ đã là buổi trưa, quán ăn Huynh Đệ vẫn chưa mở cửa. Kim Thần biết, người làm của Long lão nhị không đủ, chỉ có thể kinh doanh buổi tối.

Nếu mình và Chu Diểu đến, kinh doanh cả ban ngày, thu nhập ít nhất sẽ tăng gấp đôi.

Lúc đi ngang qua quán ăn Huynh Đệ, Kim Thần cố ý viết một dòng chữ trên bao thuốc lá, chỉ vài chữ ngắn ngủi.

“Đợi chui qua háng đi”.

Nhét tờ giấy vào dưới cửa cuốn, khóe miệng Kim Thần nhếch lên, lộ ra nụ cười giễu cợt, nhảy lên xe ba gác, phóng nhanh đi.

Hơn một giờ chiều, Kim Thần đến khu ổ chuột Tây Thành.

Mở loa lái xe đi loanh quanh một vòng, tìm được một ngã tư, vặn nhỏ âm lượng loa xuống một nửa, đội mũ rơm, ngồi xổm bên lề đường lặng lẽ chờ đợi.

Bản thân đã nhìn qua, ngôi nhà số 26 phía tây ngã tư là một ngôi nhà cổ, đôi sư tử đá ở cổng là minh chứng rõ nhất.

Bản thân đợi chính là nhà này.

Thời tiết ở Cẩm Thành năm nay rất lạ, tuần trước mưa lớn, nhưng tuần này nhiệt độ lại cao, dự báo thời tiết nói tối nay lại có trận mưa lớn, kéo dài cả tuần.

Đối với những người thu gom phế liệu, trời mưa chính là đòn đả kích tàn nhẫn nhất.

Mấy anh em đã thu gom phế liệu mười năm, đến bây giờ phương tiện di chuyển tốt nhất trong nhà chỉ là một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện cũ nát.

Đồ gia dụng trong nhà cũng toàn là đồ cũ, điện thoại của bản thân và Chu Diểu cũng là điện thoại Nokia kiểu cũ có thể dùng để đập quả óc chó được.

Cuộc sống như này không phải là cuộc sống mà Kim Thần muốn, nhưng để thay đổi, cũng chỉ có thể dần dần bắt đầu lại từ đầu.

Bản thân cứu Diêm Khai Vũ cũng là không ngờ đến, ban đầu đến nhà họ Cát là định dùng bộ kim châm bằng vàng đen uy hiếp nhà họ Cát, đổi lấy số tiền mà bản thân cần.

Không ngờ, người phụ nữ lạ lùng Cát Chỉ Nam vậy mà lại không lấy lại bộ kim châm bằng vàng đen.

Nếu không phải bản thân nhìn thấy tờ giấy sao chép đó, Kim Thần cũng không biết bản thân sẽ phải làm gì tiếp theo mới có thể kiếm ra số tiền khổng lồ gần một triệu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK