• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14: Không chuyển!
 
             Mấy năm trước khi bất động sản phát triển mạnh, mảnh đất này cũng được các ông chủ lớn nhìn trúng, muốn mua lại để xây nhà, trước sau lần lượt có không dưới một trăm ông chủ đến, gia cố móng kiểm tra địa chất, cuối cùng đều bỏ cuộc.  

             “Kim Thần, tôi nói cho cậu biết, lần này là làm thật đấy”.  

             “Việc bảo vệ môi trường là kế hoạch lâu dài, tôi là tổ trưởng tổ hai của ủy ban khu dân cư Thổ Địa Miếu phải lấy mình làm gương, cậu nhất định phải chuyển đi, không muốn chuyển cũng phải chuyển”.  

             “Chỗ này của chúng ta là cái “u ác tính” lớn của Thổ Địa Miếu…”  

             Nói luyên thuyên một hồi, già trẻ lớn bé có liên quan đều im lặng như ve mùa đông, lắng nghe lời dạy bảo của bà chủ cho thuê nhà, dưới cái nắng như thiêu như đốt tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh.  

             “Tôi biết mỗi nhà mỗi hộ đều có khó khăn riêng của mình, nhưng mọi người cũng phải hiểu cho cái khó của tôi...”  

             Đối mặt với bác gái Vương người chủ cho thuê nhà, Kim Thần chau mày, bình tĩnh nói: “Muốn chúng tôi chuyển đi cũng được, nhưng phải trả lại tiền thuê nhà”.  

             Nghe thấy điều này, sự hống hách của bác gái Vương đã hoàn toàn bộc lộ ra.  

             Chưa qua mấy giây liền chỉ vào Kim Thần chửi ầm lên: “Cậu còn không biết ngại dám nhắc đến tiền thuê nhà với tôi?”  

             “Thằng nhãi cậu lúc đầu thuê năm mẫu đất này với giá ba trăm đồng một năm, tám năm rồi, đến bây giờ cậu vẫn chỉ trả có ba trăm đồng...”  

             “Thằng nhãi thối tha...”  

             Kim Thần nhàn nhạt nói: “Không thể trách tôi, lúc đầu là bà ép tôi ký hợp đồng mười năm”.  

             Bác gái Vương ngây ra, tức phát cáu, chỉ vào Kim Thần chửi bới thậm tệ.  

             “Thằng nhãi thối tha đủ lông đủ cánh rồi…dám nói chuyện với tôi như thế…”  

             “Đừng quên, lúc đầu là ai thu nhận và giúp đỡ cậu...”  

             “Lúc cậu mới tới còn chưa cao bằng cái cây lau nhà, ngay cả xe đạp cũng là tôi cho mượn, bây giờ lớn rồi, dám cãi lại tôi phải không!”  

             “Xe, là tôi dùng năm mươi đồng để mua!”  

             “Bà, đã lừa mất năm mươi đồng cuối cùng của anh em chúng tôi”.  

             Kim Thần không nặng không nhẹ đáp lại, đẩy chiếc xe đẩy về phía trước, đi vào một cái sân có lan can bằng sắt.  

             “Vẫn là câu đó, chuyển đi cũng được, nhưng phải hoàn lại tiền thuê nhà của năm nay cho mọi người”.  

             Bác gái Vương không đáp lại, thấy vẻ mặt của những người thuê nhà xung quanh nhìn mình không bình thường.  

             Hùng hổ mắng sau lưng Kim Thần câu thằng nhãi thối tha.  

             “Thằng nhãi thối tha, nói cho cậu biết, cho cậu mười ngày, cậu làm thế nào thì làm…”  

             “Cậu ra vẻ trước mặt tôi cũng vô dụng!”  

             “Có giỏi, cậu mua miếng đất này đi, rồi xây một cái lán lớn, muốn làm gì thì tùy cậu...”  

             Cúi đầu nhìn xuống con đường đầy bùn nhão lầy lội, lại nhìn đôi giày xăng đan trắng của mình, lớn tiếng quát mắng.  

             “Tam Oa Tử, còn không mau đến đẩy xe cho bà đây”.  

             Tam Oa Tử kêu lên một tiếng, một chân giẫm xuống bùn sâu hơn một thước, khó nhọc đẩy chiếc xe điện ba bánh.  

             Dưới sự gắng sức của rất nhiều người, xe của bà chủ cho thuê nhà đã rời khỏi khu nhà, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.  

             Họ gượng cười nhìn nhau, ngay lập tức đều nhìn thấy nỗi lo âu khắc sâu trong mắt nhau.  

             Trời dần tối, từng đám mây đen dồn về phía bầu trời phía tây, tạo thành những hoa văn kỳ lạ.  

             Một ngọn đèn nhỏ màu cam ở bên ngoài cái sân tồi tàn được thắp lên lúc trời mờ mờ tối, ánh sáng yếu ớt trông thật tiêu điều.  

             Các loại phế phẩm trong sân chất đống cao đến năm sáu mét, mùi của các loại phế phẩm tỏa ra trong không khí, mùi tanh hôi bốc lên từng đợt.  

             Kim Thần đã sớm quen với mùi này, thậm chí còn có chút thân thương.  

             “Anh Thần!?”  

             “Có phải anh không?”  

             Dưới căn nhà trệt thấp, một giọng nói có chút hổn hển trầm thấp vang lên.  

             Căn nhà trệt nhỏ là căn nhà ba gian nhỏ không thể nhỏ hơn được nữa, một cậu thiếu niên gầy gò ốm yếu, khuôn mặt lấm lem đứng ở cửa, ngập ngừng nhìn Kim Thần.  

             “Anh Thần, em gọi điện thoại cho anh mà không gọi được”.  

             “Bị người ta đâm phải”.  

             Để xe đẩy cẩn thận, Kim Thần chuyển những miếng đồng sắt vụn, chai nhựa, thùng giấy, cây máy tính, màn hình máy tính cũ trên xe đẩy xuống.   

             Cậu thiếu niên gầy gò khập khiễng lê một chân đến, lẳng lặng phân loại những phế phẩm này để vào trong sân nhỏ.  

             Cậu thiếu niên gầy gò tên là Chu Diểu, là người Kim Thần dẫn theo từ trong núi Đế Đô.  

             Hồi đó, bố của Kim Thần, bố của Chu Diểu cùng mấy người khác đều là bạn chí cốt của nhau.  

             Một ngày nọ, mấy người bạn chí cốt đã sum họp với nhau bái tế trời đất uống rượu máu kết nghĩa thành anh em, vì việc này còn làm thịt một con gà mái già nuôi hơn tám năm.  

             Kết quả đúng như lời thề độc của mấy người, không mong sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng năm.  

             Mấy người bạn chí cốt ăn thịt con gà mái già xong đã cùng đi gặp Diêm Vương.  

             Chết cùng lúc tám người!  

             Tám chiếc quan tài, người già trong thôn lấy toàn bộ quan tài mà họ có ra, vẫn còn thiếu hai chiếc.  

             Trong nhà không còn trụ cột, vợ của mấy người bạn chí cốt không thể chèo chống được nữa lần lượt tái hôn rồi đi xa.   

             Bao gồm cả mẹ của Kim Thần, dẫn theo đứa em gái còn đang mặc tã lót của mình im hơi lặng tiếng rời đi, bỏ lại đứa con trai chưa trưởng thành là Kim Thần.  

             Mang theo con trai, rất khó có thể tái hôn.  

             Mấy đứa nhóc chưa trưởng thành còn lại cũng chỉ có thể sống nương tựa vào nhau cho đến bây giờ.  

             Năm mười hai tuổi, Kim Thần không thể sống trong núi nữa, đã dẫn theo ba người đến Cẩm Thành, chốn dừng chân đầu tiên chính là ở đây.  

             Chu Diểu là một trong số đó.  

             Trong núi quá khó khăn, ở thành phố sẽ có đường sống.  

             Để mấy anh em có thể vượt trội hơn hẳn mọi người, là hy vọng lớn nhất của Kim Thần.  

             Còn em gái của mình, Kim Thần đã thề nhất định phải tìm được con bé.  

             Chu Diểu lẳng lặng bưng mấy cái bánh màn thầu và một đĩa thịt đầu heo kho ra cho Kim Thần, thấp giọng nói một câu.  

             “Anh Ngạo để lại cho anh”.  

             Kim Thần gắp màn thầu đã nguội cắn một miếng, không thèm nhìn thịt đầu heo kho.  

             “Tôi không ăn đồ của anh ta”.  

             Anh vươn tay bưng thịt đầu heo kho thơm phức đi, nhìn Chu Diểu đang phân loại phế phẩm, nhẹ giọng nói.  

             “Anh ta đến lúc nào?”  

             Chu Diểu giậm bẹp đống vỏ lon, nhẹ giọng đáp lại.  

             “Buổi chiều...anh Ngạo nói...”  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK