• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời của Chu Diểu tuôn ra như nước chảy, lặng lẽ, âm thầm!

Nghe thấy lời của Chu Diểu, Kim Thần hít sâu một hơi, ngồi trên mặt đất châm điếu thuốc.

Anh Ngạo cũng ngồi xuống, quay lưng lại với Kim Thần, tự châm điếu thuốc.

Bầu không khí nặng nề, khiến người ta ức chế đến không chịu nổi.

Chu Diểu cầm tiền trên bàn đi đến bên cạnh anh Ngạo đưa qua, nhẹ giọng nói: “Anh Ngạo, anh cầm tiền đi. Làm băng zôn quảng cáo, tìm Á Á”.

Anh Ngạo không vui nói: “Bây giờ đều là tìm người trên mạng, tôi gia nhập vào mấy trăm nhóm người mất tích, nhóm chủ đều tạo nhóm vì nghĩa vụ, viết thông báo không tốn tiền…”

Dừng một chút, giọng của anh Ngạo từ tốn hơn, nhưng giọng vẫn lạnh lùng.

“Tiền để cậu cầm. Chẳng phải cậu nói trạm thu mua phế liệu cần phải làm thủ tục à? Thêm số tiền này vào”.

Kim Thần ở một bên lạnh lùng nói: “Trạm phế liệu không liên quan đến anh, cầm tiền của anh rồi cút đi”.

Anh Ngạo tay bóp điếu thuốc chỉ vào Kim Thần, cười lạnh lùng nói: “Vẫn là câu nói đó, Kim lão tam, mẹ kiếp, cậu không có tư cách đuổi tôi”.

“Đừng quên lúc đầu bán tất cả đến Cẩm Thành, mỗi một đồng tiền chi ra đều có một phần tư của tôi”.

Kim Thần lạnh lùng nói: “Tôi trả anh”.

“Trả cái đầu cậu”.

Anh Ngạo lại bùng lửa giận, cắn răng, nghiêm giọng nói: “Tam Thủy nói làm thủ tục cần một trăm ngàn, mẹ kiếp, cậu đặt nhiều hàng như vậy, trong tay còn có mười ngàn không?”

“Mà còn trả?

Mẹ kiếp, cậu nói thì hay lắm. Vịt đến chết vẫn còn cứng miệng, bớt thể hiện đi”.

“Một trăm ngàn, cậu chặt cậu ra bán từng bộ phận cũng không đủ, còn trả tiền cho tôi!”

“Anh cút đi cho tôi!”

Kim Thần đứng lên nạt nộ anh Ngạo.

Anh Ngạo hoàn toàn không coi Kim Thần ra gì, cười khẩy, khàn giọng nói: “Vẫn cần tôi nói mấy lần, mẹ kiếp…”

Lúc này, có một cô gái xuất hiện ở cổng sân.

Dưới đèn hoa cúc ảm đạm, bóng cô gái bị kéo đến biến dạng, trên gương mặt chín phần ngây thơ mang theo một phần quyến rũ tự nhiên khiến người phải phải sinh lòng thương yêu.

Da như băng xương như ngọc, hương thơm thầm tỏa ra!

Cô gái mặc đồng phục trường xuất hiện trong sân, ánh đèn ảm đạm bắt đầu tỏa ra hào quang sáng rực.

“Anh Ngạo, anh đến đấy à. Đã lâu không gặp anh”.

Giọng nói dịu dàng như nguồn suối tươi mát, chảy nhỏ giọt vào trong lòng mỗi người, giọng nói đó như có ma lực, bầu không khí như mũi tên bắn khỏi cung trong sân viện bỗng nhiên tiêu tan vô hình.

Anh Ngạo liếc nhìn cô gái một cái, trong ánh mắt phát ra tia chán ghét và oán hận, nhưng hai giây sau liền biến mất.

Lạnh lùng đáp một tiếng, anh Ngạo chỉ vào mặt Kim Thần mấy lần: “Nếu cậu có thể tiếp tục mở trạm thu mua phế liệu thì tôi chui qua háng cậu”.

Kim Thần vỗ mạnh một cái, lạnh lùng nói: “Vậy thì cho anh đẹp mặt”.

Anh Ngạo không đáp lời, đá ghế đẩu sang một bên, tóm lấy áo cộc tay vắt trên vai, sải bước bỏ đi.

Cô gái nghiêng người nhường đường, cúi đầu, cắn môi, nhẹ giọng nói: “Anh Ngạo có thời gian thì thường xuyên về thăm nhà nhé”.

Anh Ngạo ừm nhẹ một cái, coi như đáp lại, ra khỏi cổng sân nhảy lên một chiếc xe Van Ngũ Lăng Hồng Quang cũ quay đầu tại chỗ, ầm ầm lái đi.

Kim Thần ngồi xổm dưới đất, ngơ ngẩn hút điếu thuốc.

Cô gái bước rón rén tới, nhìn đống bừa bãi lộn xộn khắp đất, ngoan ngoãn nhặt lên quét dọn.

“Lý Ỷ Tuyết, ở đây không cần cô”.

“Cô đi đi”.

Chu Diểu cướp lấy cây chổi của cô gái, khuôn mặt đen bóng lạnh lùng đến nhói xương.

Cô gái Lý Ỷ Tuyết bị cướp chổi, lại không hề để bụng, nhẹ nhàng quỳ xuống, đưa bàn tay trắng nhặt từng mạnh vụn thủy tinh.

Chu Diểu soạt một cái quét qua, quét hết vụn thủy tinh, lạnh lùng nói: “Ở đây không hoan nghênh cô, đi đi”.

Lý Ỷ Tuyết ngây người, cắn nhẹ môi, cánh tay trắng đến chói mắt thò tay vào trong túi, lấy ra mấy cái urgo, quỳ xuống đất bước từng bước đến trước Kim Thần.

“Anh Thần, anh chảy máu rồi, để em băng cho anh”.

Giọng nói dịu dàng chậm rãi tựa như gió xuân ấm áp tháng ba, từng câu đánh vào lòng Kim Thần, như cành liễu dịu dàng vỗ vào khuôn mặt của mình.

Khuôn mặt Kim Thần lạnh lùng đến đáng sợ, nhìn Lý Ỷ Tuyết, đưa tay cầm lấy urgo, xé ra rồi dán vào vết thương của mình.

Nhẹ giọng nói: “Có chuyện gì không?”

Lý Ỷ Tuyết cúi đầu thấp đến giữa hai chân, tóc đuôi ngựa đen tuyền lắc nhẹ, dịu dàng yếu đuối khôn tả.

“Không có gì”.

“Không có việc gì thì cô về đi”.

“Trông nom ông cụ thọt cho tốt”.

Lý Ỷ Tuyết thấp giọng ừm một tiếng, hai bàn tay xinh đẹp nhẹ nhàng dùng giấy ăn lau lên vết thương vẫn đang chảy máu của Kim Thần.

Môt chiếc chổi đen đen cứng cứng vô tình dí đến, bụi bẩn dầu mỡ quét lên tay của Lý Ỷ Tuyết.

Chu Diểu lạnh lùng nói: “Anh Thần bảo cô đi, cô bị điếc à?"

Lý Ỷ Tuyết không dám nói gì, thấp giọng đáp một câu, lặng lẽ đứng lên, lấy ra một túi nilong từ trong túi.

Trong túi nilong là một đống tiền giấy đủ loại giá trị lớn nhỏ, có cũ có mới, từng tờ được xếp ngay ngắn.

Lý Ỷ Tuyết cúi đầu nhẹ giọng nói: “Anh Thần, ông nội bảo em đưa số tiền này cho anh. Cầm đi làm thủ tục trạm phế liệu”.

Lời vừa được nói ra, sắc mặt Kim Thần càng lạnh lùng hơn.

Chu Diểu nhét túi nilong vào trong lòng Lý Ỷ Tuyết, lạnh giọng nói: “Tiền của cô, chúng tôi chê bẩn”.

Lý Ỷ Tuyết cúi đầu, cắn đôi môi xinh đẹp, trên khuôn mặt ngây thơ không nhìn thấy vẻ oán trách và tức giận nào.

Khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn sang Chu Diểu, đôi mắt thon dài mờ sương, trong vẻ thuần khiết mang một chút tức giận, nhưng giây sau đó lại tối lại.

“Tam Thủy, tôi không làm ở quán bar nữa. Mấy ngày nay tôi kéo ông nội đi xin ăn, ai cho tiền thì tôi dập đầu với người đó”.

“Số tiền này là tiền sạch”.

Sắc mặt Chu Diểu sầm lại, miệng vẫn lạnh lùng nói: “Chúng tôi tự có tiền, cùng lắm là không mở trạm phế liệu nữa, tôi và anh Thần về quê”.

Cơ thể thon gầy yếu đuối của Lý Ỷ Tuyết khẽ run lên, quay sang Kim Thần, ánh mắt rơm rớm nước lóe lên vẻ hoảng loạn.

Giọng nói dịu dàng kèm theo vẻ quan tâm lo lắng.

“Anh Thần, anh mở tiếp trạm phế liệu đi, không đủ tiền thì em nghĩ cách”.

“Ông nội, chú Bạch, bà cụ Điêu, Tam Oa Tử đều hy vọng anh mở tiếp”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK