Kim Thần nghiêng đầu lướt nhìn tiểu thịt tươi một cái rồi ừm một tiếng.
Nghe thấy vậy, tiểu thịt tươi lập tức mở to đôi mắt, nhìn Kim Thần từ trên xuống dưới.
Ánh mắt tiểu thịt tươi nhìn Kim Thần không đúng lắm, cười he he, vẻ mặt cổ quái, thậm chí có chút hài hước.
“Tôi nói mà, sao sáng sớm hôm nay con đàn ông đã chạy lên núi Nga Mi thắp hương cho ông nội, hôm nay ông nội và tôi hưởng phúc không nhỏ rồi…”
“Chẳng trách, thì ra là vậy”.
“Ha ha, thì ra… ha ha ha…”
Tiểu thịt tươi không hề kiêng sợ, cười lớn ha ha cứ như không có ai bên cạnh, không ngừng lắc đầu.
Kim Thần khẽ nhắm mắt, trầm giọng nói.
“Tôi muốn gặp Cát Quan Nguyệt ngay bây giờ”.
Tiểu thịt tươi hơi ngẩn người, không nhịn được khều cái đầu: “Hôm nay sợ là không được rồi, ông nội đang khám bệnh cho người ta, phải châm cứu…”
“Không có kim châm bằng vàng đen, ông nội phải thay bằng kim châm bằng đá, có lẽ sẽ rất mệt…”
“Hay là ngày mai anh lại đến sau đi? He he, ngày mai… không chừng dì nhỏ của tôi có nhà…”
Lòng Kim Thần sầm xuống, lạnh lùng nói: “Tôi mang kim châm bằng vàng đen đến bán ở Cổ Ngoạn Thành vậy”.
Tiểu thịt tươi ngẩn người, chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Tôi nói người anh em này, anh thực sự đến bán kim châm hả?”
“Không phải đến tán gái…”
Kim Thần quay người bỏ đi.
Mười phút sau, tiểu thịt tươi Cát Tuấn Hiên dẫn theo Kim Thần hiên ngang đi vào hậu viện Thái Hoa Đường.
Trên đường đi, lọt vào mắt toàn là vô số lá cờ khen tặng, đủ loại đủ kiểu, nhìn mà hoa mắt.
Cờ khen thưởng rực rỡ nhất, chữ bên trên đều được may bằng sợi vàng, đường viền còn nạm bảo thạch nhiều màu, rực rỡ đến mức khiến người ta không dám tin.
Lại nhìn đại danh của người tặng cờ khen được ghi bên trên. Đó là đại gia một trăm tỷ đảo Úc được mệnh danh là Vua sòng bạc.
Đi qua bốn cái giếng trời, mỗi một giếng trời như hang động, các loại phong cách khác nhau, cực kỳ đẳng cấp.
Đến hậu đường, phong cảnh tuyệt đẹp mang vẻ phong tình dân quốc, khiến Kim Thần hơi ngẩn ngơ.
Núi giả ao cá, hương thơm long não lan tỏa.
Từng khóm trúc xanh màu vàng tràn đầy sức sống, phong lan đủ màu sắc khẽ nở rộ, hương thơm thỏa khắp vườn.
Không kịp thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, vẻ mặt của Kim Thần khẽ biến sắc.
Có không ít nam nữ đứng trong sân viên rộng gần bảy mươi mét vuông, ai nấy cũng khí độ bất phàm, quần áo lụa là đắt tiền.
Sắc mặt của người nào cũng trầm trọng nghiêm túc, trong sân viện không một tiếng chim kêu, có thể nghe thấy cả tiếng cây kim đâm xuống, ngay cả bầu không khí cũng nặng nề khó chịu.
Dưới cây bạch quả có tuổi đời hơn tám trăm năm là một ông lão râu tóc bạc phơ ngồi dựa vào ghế mây.
Ông lão mặc một bộ trang phục nhà Đường thêu đôi chữ phúc thọ, chân đi một đôi giày vải đế thấp, trên khuôn mặt điểm vài nét đồi mồi, vẻ mặt không được tự nhiên lắm.
“Đó chính là ông nội của tôi, nhìn thấy chưa?”
“Ông nội tôi khám bệnh cho đứa trẻ đó, có lẽ có vướng mắc, không dám xuống châm”.
Cát Tuấn Hiên dẫn Kim Thần đi vào, cũng không thu hút sự chú ý của những người có mặt.
Anh ta trốn phía sau đám đông, nén thấp giọng nói với Kim Thần: “Lần này ông nội tôi gặp ca khó, từ lúc tôi ngủ dậy đến bây giờ, ông ấy đã ngồi cả nửa ngày rồi, này, anh đứng im ở đây đấy…”
“Đợi ông nội tôi làm xong việc, sẽ nói chuyện kim châm bằng vàng đen với anh”.
“He he, ông nội tôi gặp anh, chắc chắn sẽ giữ anh lại ăn bữa cơm, đại cứu tinh…”
Những lời một tấc lên đến trời khiến Kim Thần thấy kỳ lạ, rất nhanh bị hình huống trước mắt thu hút.
Ông lão trên ghế mây là Cát Quan Nguyệt, một trong mười đại danh y cả nước, năm nay đã chín mươi tuổi.
Những người học trung y thông thường đều chăm sóc điều dưỡng rất tốt, thần y Cát lão cũng không ngoại lệ.
Nhưng bây giờ thấy sắc mặt của ông ấy hơi tái xanh, Kim Thần cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Phải biết rằng, Cát Quan Nguyệt đã rửa tay gác kiếm nhiều năm, tuy vẫn khám bệnh cho người khác, nhưng số người được Cát Nguyệt Quan bắt mạch trong cả nước cũng không quá một trăm người.
Anh khẽ lướt nhìn xung quanh một vòng, chỉ thấy bên cạnh đặt một chiếc giường bệnh di động chuyên dụng đặc biệt, hai bên giường bày đầy các loại thiết bị, máy thở, máy theo dõi, túi máu chuyên dụng.
Trên mỗi loại máy móc được dán nhãn chữ nước ngoài, đó đều là hàng nhập khẩu.
Một cậu bé tám chín tuổi nằm trên giường bệnh.
Cậu bé trọc đầu, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ, giống như người đã chết nhiều giờ vừa được lôi ra từ trong quan tài lạnh.
Toàn thân cứng đờ, tay chân buông thẳng, đôi môi tím xanh, nếu không phải mí mắt còn đang khẽ động, Kim Thần cũng sẽ coi cậu bé là người chết.
Bốn y tá trung niên đứng quanh giường bệnh, còn có hai người mặc áo blouse trắng được phân công vẫn luôn túc trực bên cậu bé.
Lại nhìn thần y Cát lão, dáng vẻ cũng không tốt hơn là bao.
Khuôn mắt lúc xanh lúc đen, miệng nhai miếng sâm, lồng ngực phập phồng, trên chiếc bàn trước mặt bày một hàng kim châm chuyên dụng, lấp lánh ánh sáng lạnh dưới ánh mắt trời.
“Mười ba kim châm tuyệt đỉnh?”
Xem tình hình, có vẻ như thần y Cát lão đã xuống châm, hình như cũng không chữa được cho cậu bé.
“Không đúng, ông nội tôi xuống châm rồi, ôi trời… tôi biết ngay mà…”
“Xong rồi, lần này… toi rồi!”
“Mẹ kiếp, tôi biết ngay mà, ông lão nhà họ Chung ở Thiên Đô Thành không đáng tin mà”.
Cát Tuấn Hiên vỗ trán, hối tiếc không thôi, bóp nắm đấm hậm hực kêu lên.
Tuy Cát Tuấn Hiên là cậu ấm, nhưng khá trưởng thành, tính cách cũng phóng khoáng hào sảng, không hề vì Kim Thần là người thu mua phế liệu mà chê ghét Kim Thần.
Cát Tuấn Hiên lắm lời kéo Kim Thần, bực bội tức giận nói một tràng, Kim Thần cũng không biết rõ nguyên nhân của sự việc.
Cậu bé nằm trên giường tên là Diêm Khai Vũ, là con của nhà họ Diêm đại gia ngành mỏ ở tỉnh bên cạnh.
Sự ra đời của Diêm Khai Vũ là một phen trắc trở lớn, mẹ của cậu bé có tử cung nhỏ như em bé, sách y học gọi là tử cung sơ sinh.Đoc nhanh tại Tamlinh247.vn
Đây là căn bệnh bẩm sinh, tử cung không phát triển, vì để sinh cậu ta, mẹ cậu bé đã hy sinh rất lớn, sau khi sinh Diêm Khai Vũ, bà ta cắt bỏ hết tử cung, cả đời không thể mang thai được nữa.
Diêm Khai Vũ trở thành cháu trai trưởng duy nhất, tương lai sẽ kế thừa gia nghiệp, địa vị cao quý, sinh ra đã cầm chìa khóa vàng, tận hưởng vinh hoa phú quý.
Nhưng chuyện trên đời mười phần thì tám chín phần là không như ý.
Năm sáu tuổi, Diêm Khai Vũ mặc chứng bệnh kỳ lạ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK