Chương 13: Khu bãi rác
Những tàn dư sau cơn mưa bão mấy ngày trước vẫn chưa biến mất, bãi đất trống hoang tàn, vô số muỗi bay khắp nơi, vô số ruồi nhặng đậu trên rác, phát ra tiếng vo ve đắc ý.
Bên cạnh bãi núi rác là một dãy nhà rách nát được dựng lên từ các loại vật liệu cũ hỏng.
Từng dãy nhà thấp cao chưa đến một mét, phải cúi người mới vào được, mái nhà là mấy mảnh đồng nát sắt vụn và bánh xe cũ đèn lên mảnh vài đủ loại màu sắc.
Một con chuột lông xám từ trên mái nhà rơi xuống, men theo đường chảy nước thải chạy thật nhanh vào bãi rác trong lớp bùn đen xì hôi hám.
“Tiểu Thần về rồi à…”
“Anh Tiểu Thần về rồi…”
“Anh Tiểu Thần có mang đồ ăn về cho em không?”
Kim Thần cắm nửa cái chân vào trong bùn, cười ha ha, lấy xuống một cái túi ni lông từ trên xe xuống, hô lên với cô bé ở cửa phòng.
“Có đây!”
Cô bé ở cửa chưa đến năm sáu tuổi, mặc chiếc váy nhàu bẩn sớm đã không nhìn ra màu sắc ban đầu, tóc kết thành từng bím đen, khuôn mặt đen đen, dính đầy bùn đất.
Cô bé không hề kiêng sợ nhảy xuống từ cửa, bùn đất bắn tung tóe, vui vẻ nhận lấy túi ni lông từ tay Kim Thần.
Cái miệng reo lên vui mừng, quay người giơ cao túi ni lông, sung sướng nói: “Bà ơi, anh Tiểu Thần mua bánh bao cho con này…”
“Bánh bao nhân thịt…”
Trên bãi rác, một bà lão lưng còng nghiêng đầu qua, mắng cô bé một tiếng:
“Con bé này, mau đi rửa tay đi”.
“Tiểu Thần, cảm ơn cậu”.
Kim Thần lặng lẽ lắc đầu: “Không có gì”.
Anh đẩy xe ba bánh tiếp tục đi về phía trước, hai bên đường ngõ hẹp, một bên là rác thải chất cao, một bên là dãy nhà thấp bé.
Ở cửa một căn nhà, một ông lão héo mòn ngẩn người ngồi trên một chiếc xe kéo làm bằng gỗ.
Từ thắt lưng trở xuống của ông lão không còn linh hoạt, đôi mắt đục ngầu xám trắng đờ đẫn nhìn Kim Thần, khuôn mặt ảm đạm.
Kim Thần lại dừng lại, gật đầu với ông lão, gọi một tiếng chào cụ thọt.
Ông cụ thọt yếu ớt ừ một tiếng, há miệng a a hai tiếng.
“Cụ à, tối nay bảo Tuyết Nhi đưa cụ đến Vạn Đạt Ảnh Thành nhé, tối qua đội quân mới đi qua, tối nay an toàn”.
Ông cụ hé miệng cười, nâng lên cánh tay còn lại, lộ ra tay phải chỉ còn lại ba ngón, đưa ra thế tay.
Kim Thần lắc đầu nói: “Không cần, cháu về nhà ăn cơm”.
Lúc này, cửa phòng được làm bằng mảnh vải được vén lên, một cô gái xinh đẹp nhanh nhẹn xuất hiện trước mắt Kim Thần.
Cô gái có vẻ chưa đến mười sáu mười bảy tuổi, mặc một bộ đồng phục trường màu xanh trắng đan xen, buộc tóc đuôi ngựa.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô gái, Kim Thần hơi mất hồn.
Đây là một cô gái đẹp đến mức rung động lòng người.
Khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, làn da trắng nõn đến mức như bị bệnh, sống mũi cao thẳng, đôi mắt phượng long lanh quyến rũ lòng người, cái miệng nhỏ hơi cong lên càng khiến người ta thêm lòng yêu thương.
Vừa nhìn lần đầu tiên, cô gái mang theo chín phần trong sáng và một chút quyến rũ, nhẹ nhàng dịu dàng.
Nhìn thêm lần thứ hai, cô giá lại mang theo chín phần yêu mị và một phần thuần khiết, mê hoặc lòng người.
Cô gái như vậy cho dù đặt ở thời dân quốc, cũng không tìm được nổi một người.
“Cảm ơn anh Thần”.
“Chân của anh làm sao thế?”
“Bị xe đâm, không sao”.
Cô gái ngồi xổm xuống, bưng cái bát đút từng miếng cho ông cụ, khẽ quay đầu nghiêng nhìn Kim Thần.
“Anh Thần…”
Kim Thần quay đầu, nhẹ nhàng nói: “Sao thế?”
Đôi mắt cô gái lóe lên, muốn nói lại ngừng, thấp giọng nói: “Không có gì”.
Kim Thần Lại đi về phía trước, mấy người trên núi rác đều chào hỏi anh, giọng điệu thân thiết, Kim Thần cũng đáp lại từng người.
“Bà Tập, ngày mai Văn Thù Viện có hội chùa, bà đừng quên đấy”.
“Cậu Tam, bên trường kỹ thuật lắp đặt đang dỡ nhà máy hóa chất, buổi tối có thể đi bán đồ nướng”.
“Chú Bạch, bên Thanh Giang nói là có mấy ao cá bị vỡ, ngày mai chú qua đó thử xem. Đừng mang bình điện”.
Mọi người trong bãi rác liên tiếp nói cảm ơn với Kim Thần, đều mời Kim Thần về nhà mình ăn cơm.
Lúc này, bên ngoài bãi rác vang lên một tiếng gào như hổ gầm.
“Kim Thần có ở đây không?”
Mọi người vừa nghe thấy giọng nói này, lập tức vẻ mặt biến sắc.
Kim Thần quay người, chỉ thấy một bác gái trung niên lái chiếc xe điện ba bánh ầm ầm lao đến.
Bác gái trung niên khoảng đầu bốn mươi tuổi, béo trắng, phong thái uy nghiêm, ăn mặc hiển nhiên toàn hoàn khác với người trong bãi rác.
Khuyên tai vàng, dây chuyền vàng, vòng tay vàng, ánh vàng lấp lánh, khiến mọi người đều lóa cả mắt.
Những chỗ bác gái trung niên đi qua, nam nữ thanh niên, người già trẻ nhỏ trong bãi rác đều đồng loạt đứng lên, giống như nghênh đón nữ hoàng.
Rất nhiều người đang ở trong nhà cũng vội chạy ra đứng nghiêm chỉnh, ngay cả ông cụ thọt chân cũng giơ cao cánh tay duy nhất, nở nụ cười hòa nhã nhất với bác gái trung niên.
Tất cả mọi người đồng loạt gọi thân thiết.
“Chào bác gái Vương!”
“Bác Vương vất vả rồi!”
“Bác Vương ăn cơm chưa?”
Bác gái trung niên lái chiếc xe điện ba bánh hùng hổ lao đến, khinh thường không quan tâm đến mọi người xếp hàng hai bên nghênh đón mình, đôi mắt nhìn chằm chằm Kim Thần ở phía xa, vẻ mặt đầy sát khí, nổi giận bừng bừng.
Tất cả mọi người có mặt đều sợ đến hồn lìa khỏi xác, nơm nớp lo sợ.
“Tinh tang!”
Một tiếng ngột ngạt vang lên!
Xe điện ba bánh suýt tiến vào mặt đường bùn đất, mặc cho bác gái trung niên dùng sức vặn ga thế nào, xe điện ba bánh phát ra tiếng ầm ầm thê thảm, nhưng cũng không thể tiến thêm một phân nào.
“Kim Thần!”
“Cậu quay về thật đúng lúc”.
“Nói đi, lúc nào các người chuyển?”
Kim Thần cau mày.
Bác gái Vương chính là chủ của mảnh đất này.
Trước đây chồng của bác gái Vương thuộc thành phần không tốt, sau cải cách mở cửa thi thành chính sách chế độ trách nhiệm về nhận khoán sản xuất liên hợp theo hộ gia đình, vì nguyên nhân này, đương nhiên mảnh đất được phân là mảnh kém nhất.
Vị trí địa lý nơi nào xa xôi, lại là đất đầm lầy, thường gọi là đất ruộng nát, trồng hoa màu chắc chắn không có hy vọng, tỷ lệ đầu ra đầu vào của cây trồng khác quá kém, lâu dần, mảnh đất này bị bỏ hoang.
Rất nhiều năm trước, bác gái Vương cho khách đầu tiên thuê nơi này.
Đó chính là Kim Thần.
Cùng với việc Cẩm Thành phát triển mở rộng từng ngày, rất nhiều ngành nghề bị đuổi ra khỏi vành đai ba, vành đai bốn, lâu dần, nơi này trở thành nơi tập trung của rất nhiều người vô gia cư, ngành nghề đặc biệt.