• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Sau khi xem xong con dấu trên giấy viết thư, ông Đàm lấy điện thoại di động ra gọi đi mấy cuộc, sau đó lau mồ hôi trên trán.  

 

“Cái này thực sự làm khó tôi”.  

 

“Không có đồ thật, thực sự rất khó, ha ha…”  

 

“Nhưng đừng lo, tôi đã nhờ mấy ông bạn cũ ở Quảng Đông và Quảng Tây gửi cho tôi một số thứ”.  

 

“Trong tay mấy ông bạn đó có thể có tư liệu ghi chép về mảng này”.  

 

Tôn Lâm Quốc đương nhiên gật đầu đồng ý, lại đưa phong bì qua lần nữa.  

 

Ông Đàm mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Không vội”.  

 

Dừng lại một chút, ông Đàm vẫy tay ra hiệu với Kim Thần: “Chàng trai, đến lượt cậu. Tôi có thể giúp gì cho cậu?”  

 

Kim Thần đứng dậy, đặt túi nilon lên quầy: “Tiền đổi tiền”.  

 

Ông Đàm vui vẻ cười ha ha một tiếng, cầm túi nilon lên nhìn, trong miệng kêu lên một tiếng kinh ngạc.  

 

“Là Cục Bảo Phúc đó”.  

 

“Cục Bảo Phúc thời Ung Chính...”  

 

“Hiếm thấy đó”.  

 

“Ừm, tiền luộc qua nước?!”  

 

“Vừa mới ra lò!?”  

 

“Ừm ừm…”  

 

“Còn có đồng xu của Cục Bảo Phúc thời Gia Khánh…”  

 

“Ha...ngũ phúc, được đấy chàng trai…”  

 

Miệng nói, nhưng động tác trong tay cũng không hề chậm, đeo găng tay lên, lấy đồng xu ra, xem từng cái một.  

 

Ông Đàm cũng dùng kính lúp và thước cặp, nhưng thời gian giám định ngắn hơn rất nhiều so với thời gian giám định của người phụ nữ ở Tam Tô Đường.  

 

Không đến mười phút, ông Đàm đặt kính lúp sang một bên, đặt tiền xu Ngũ Đế ngũ phúc lâm môn cùng nhau, thở dài một hơi, mỉm cười nói.  

 

“Ngũ phúc lâm môn. Đã lâu không gặp...”  

 

“Đồ tốt, chất lượng hiếm có tốt như vậy, là sự lựa chọn tốt nhất để làm đồ phong thủy…”  

 

“Chất lượng của mấy đồng tiền xu Ngũ Đế khác cũng không tệ, chàng trai cũng là một tay chơi tiền xu khá đấy…”  

 

“Đồ gia truyền?”  

 

Kim Thần nhàn nhạt đáp lại: “Tiền dính với nhau thành khối, sau khi tách ra tôi tự rửa sạch”.  

 

Ông Đàm gật đầu: “Là người trong nghề. Người trẻ bây giờ đều không có hứng thú với đồ vật cũ nữa rồi...”  

 

“Chàng trai, cậu định bán sao?”  

 

Kim Thần gật đầu: “Toàn bộ đều bán”.  

 

“Ồ, định bán bao nhiêu?”  

 

“Ông nói xem”.  

 

Ông Đàm gật gật đầu, trong mắt hiện lên một chút tán thưởng, dường như có chút ấn tượng tốt với Kim Thần.  

 

“Cửa hàng này là sau khi về hưu không có việc gì làm tôi mở chơi, chủ yếu là nơi để mấy anh em bạn già cùng bạn bè thích đồ cổ, đồ chơi văn hóa gặp gỡ giao lưu ...”  



“Nếu nói không kiếm tiền thì chắc chắn là giả, cháu gái tôi ở Thượng Hải còn phải trả tiền nhà nữa…ha ha…” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK