Chương 5: Mặc cả!
Tăng Tiểu Khiết nghe thấy những lời đó sững lại ba giây, đáy lòng lại gợn sóng.
Vội vàng đi theo Kim Thần đến quầy hàng đó, lại bị một trận kinh hãi.
Quầy hàng này cách nơi vừa đứng hai mươi mét...
Nghĩ đến việc vừa xảy ra ở Bác Nhã Trai, người đàn ông này… anh ta vậy mà lại có thể nhìn được xa như vậy?
Lẽ nào anh ta có thiên lý nhãn?
Quầy hàng trước mặt cũng không lớn, dài không quá ba mét, trên tấm bạt sọc bày mấy chục món đồ thủ công mỹ nghệ.
Ông chủ quầy hàng là một người đàn ông trung niên, giọng nói mang khẩu âm của vùng Trung Nguyên.
Tống Tiên Kiều là chợ mua bán đồ cũ lâu đời nhất, lớn nhất ở Cẩm Thành, mặc dù những năm gần đây chợ khá ế ẩm, nhưng điều đó chỉ giới hạn ở đồ chơi văn hóa.
Đồ chơi văn hóa: Chỉ những đồ vật dùng để thưởng ngoạn.
Điều này cũng không ngăn được biển người như nước chảy đổ về đây.
Kim Thần cúi xuống nhặt một tẩu thuốc không chút nổi bật trên quầy hàng, ngón trỏ và ngón giữa tay phải đen bóng kẹp lấy tẩu thuốc, chà từ nõ tẩu đến cán tẩu.
Thuận tay đưa tẩu thuốc cho Tăng Tiểu Khiết.
Tăng Tiểu Khiết nhìn tẩu thuốc trong tay, cảm giác cầm rất nặng tay, dài không quá ba mươi cen-ti-mét, chất liệu hẳn là bằng đồng, hơi sẫm màu, trên tẩu thuốc có chút màu xanh đồng, đốm đen chi chít, rất cũ và loang lổ.
Phần trên của cán tẩu có màu trắng sữa không biết làm bằng chất liệu gì, có một vài đốm li ti màu đen và màu vàng.
Chiều dài của cán tẩu không quá năm cen-ti-mét, hai bên nhẵn bóng, có chút giống như ngọc.
Chỗ cạnh cán tẩu có khắc hai chữ cái tiếng anh.
jb!
Tẩu thuốc rất bình thường rất cũ, Tăng Tiểu Khiết cầm trên tay có chút do dự.
Dưới cái nắng gay gắt, cặp đôi đặc biệt một nam một nữ đứng trước quầy hàng đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
Khắp người đàn ông vừa đen vừa bẩn, không phải là dân quê lên thành phố làm công thì chính là người thu gom phế phẩm.
Vậy mà lại có một quốc sắc thiên hương giống như tiên nữ đứng bên cạnh.
Ông chủ quầy hàng cũng rất tò mò về cặp đôi này, lúc đầu chỉ liếc mắt nhìn một chút, hoàn toàn không để ý đến.
Đột nhiên nhìn thấy chiếc đồng hồ nổi tiếng đeo trên tay Tăng Tiểu Khiết, cùng bộ quần áo cô mặc, đầu óc liền trở nên nhanh nhạy.
“Cô chủ xinh đẹp...cô thích món đồ này sao?”
Tăng Tiểu Khiết ngoài cảm thấy kinh ngạc về sự thần kỳ của Kim Thần, nhiều hơn đó là sự tin cậy.
“Tẩu thuốc này bán như nào?”
“Cái đó à...cô đưa…”
Đôi mắt nhỏ của ông chủ quầy hàng không ngừng đảo quanh, cười ranh mãnh.
Đột nhiên sắc mặt ông ta thay đổi, lập tức giơ ngón tay cái lên.
“Người đẹp đúng là chuyên gia, lai lịch của tẩu thuốc này rất lớn”.
“Biết trước đây Ba Thục chúng ta có một lãnh chúa quân phiệt, tên là Doãn Xương Hành chứ”.
“Đây là tẩu thuốc mang bên mình yêu thích nhất của ông ấy hồi đó”.
“Người đẹp biết Doãn Xương Hành là ai không?”
“Đó là ông tổ của tất các lãnh chúa quân phiệt ở Ba Thục chúng ta. Những viên quân phiệt hồi đó như Lưu Tương, Dương Sâm, Lưu Văn Huy đều là đồ tử đồ tôn của ông ấy…”
Ông chủ quầy hàng lải nhải không ngừng, Tăng Tiểu Khiết không khỏi che miệng.
Không ngờ một chiếc tẩu thuốc tầm thường không có gì đáng nói của quầy hàng vỉa hè bình thường lại có lai lịch lớn như vậy.
Ông chủ quầy hàng giống như là một diễn viên trời sinh, lời thoại trong miệng đọc ra một cách lưu loát.
Động tác biểu diễn vừa khoa trương vừa hài hước.
Nhìn trái nhìn phải, đè thấp giọng, nói nhỏ.
“Người đẹp nhìn thấy hai chữ này không?”
“jb!”
“Nó có nghĩa là Kiệt Bảo”.
“Ha ha, tên hiệu của…lãnh chúa quân phiệt Doãn chính là Kiệt Bảo!”
“Cái này, chính là báu vật !”
Lời nói thuần thục và vẻ mặt nghiêm nghị của ông chủ quầy hàng khiến tất cả những người có mặt ở đó đều ngây ra.
Doãn Xương Hành rất nổi tiếng ở núi Ba sông Sở, trong cách mạng Tân Hợi năm 1911, ông ấy đã lãnh đạo đội quân đi dẹp loạn ở phía tây, trong những năm đầu dân quốc, ông ấy là người đứng đầu của núi Ba sông Sở.
*Núi Ba sông Sở: Núi non xứ Ba Thục, sông nước xứ Sở.
Tẩu thuốc này vậy mà lại là của ông ấy, thật đáng tiền.
“Xằng bậy!”
Kim Thần ở một bên lạnh lùng quát.
“Tên khai sinh của Doãn Xương Hành là Xương Nghi, tự là Thạc Quyền, hiệu là Thái Chiêu, biệt hiệu là Chỉ Viên”.
“Tên hiệu Kiệt Bảo ở đâu ra?”
Ông chủ quầy hàng liền há hốc mồm, trợn trừng mắt, lập tức hóa đá.
Nhưng tất cả những người bày sạp hàng bán đồ thủ công mỹ nghệ ở đây đều là những người buôn bán lõi đời.
Quanh năm suốt tháng lăn lộn trong nghề khả năng ăn nói sớm đã luyện đến mức thượng thừa.
Chỉ cần là đồ vật, dù là hàng thủ công mỹ nghệ hay đồ cổ, bọn họ đều có thể nói ra điển cố điển tích cho bạn nghe.
Chỉ cần có liên quan một chút ít đến người nổi tiếng, giá trị của đồ vật đó chắc chắn không nhỏ.
Ánh mắt của ông chủ quầy hàng không tệ, nhìn thấy cách ăn mặc của Tăng Tiểu Khiết, vốn nghĩ rằng mình sẽ có thể dựa vào danh tiếng của Doãn Xương Hành kiếm được một món tiền.
Không ngờ chỉ trong chốc lát lại bị người thanh niên dân quê lên thành phố làm công ăn mặc rách rưới vạch trần, chỉ trong chốc lát suy nghĩ kiếm lời của mình đã không còn kết quả.
“Bao nhiêu tiền?”
Kim Thần mở miệng hỏi giá, ông chủ quầy hàng vội vàng cất suy tính đó đi.
Không cần nói, người thanh niên này chắc chắn là một chuyên gia.
Hai tròng mắt nhỏ đảo mấy vòng, đầy dã tâm, mở tay phải ra, hét ra một cái giá mà bản thân nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
“Năm ngàn!”
Lời vừa dứt, Kim Thần hời hợt nói: “Năm trăm!”
Ông chủ quầy hàng nghe xong, khóe miệng giật giật, lộ ra kỹ thuật diễn tự nhiên như diễn viên Hollywood.
Khuôn mặt khổ sở, mày chau lại, cười ha ha, trong đôi mắt híp lại lộ ra ánh sáng.
Người buôn bán không sợ bạn mua, chỉ sợ bạn không hỏi giá.
Không sợ bạn không hỏi giá, chỉ sợ bạn không mặc cả.
Đặc biệt là trong giới chơi đồ cổ.
Chỉ cần bạn mặc cả, điều đó chứng tỏ rằng bạn có ý định muốn mua.
Tẩu thuốc này là hôm trước thu gom từ trong tay của một hộ gia đình phá dỡ và di dời đi chỗ khác ở khu Tây Thành, tất cả các đồ đều chưa đến một trăm tệ.
Cho dù bán cho Kim Thần năm trăm tệ, cũng thu được lợi nhuận gấp năm lần.
Rõ ràng, ông chủ quầy hàng cũng là một tay lão luyện, dù đã có ý muốn bán, nhưng ông ta không muốn chỉ bán như vậy.
Ông chủ quầy hàng làm ra vẻ mặt đau khổ lắc đầu như trống bỏi, miệng kêu giá quá thấp.
“Tôi nói này người anh em cậu cũng quá dữ rồi, làm gì có ai trả giá như cậu chứ”.
“Cậu định mua không thế!?"