Chỉ có thể tìm được ở trên Thần Sơn của Tây Tạng.
Nhưng công hiệu của nó cực kỳ nghịch thiên.
Khi đi qua một cửa hàng đồ lưu niệm, Kim Thần mua một chiếc hộp dài, thận trọng đặt dung huyết thảo vào, dán băng dính bên ngoài, cất vào trong túi.
Anh ăn bát mỳ chay, đạp xe đi về khu vực Tây Thành.
Tối qua Chu Diểu nói với anh, những đồng tiền xu của lão Viên cầm đến rất có khả năng từ khu vực Tây Thành, từ sau khi giải phóng, khu nhà tồi tàn ở đó vẫn được giữ cho đến nay, chắc chắn có nhiều đồ vật cũ kỹ hơn so với những nơi khác.
Hôm qua đến Tống Tiên Kiều nửa tiếng, hôm nay đến Thảo Đường hai tiếng, Kim Thần cơ bản đã hiểu sơ qua về thị trường chơi đồ cổ hiện nay.
Loạn thế hoàng kim, thịnh thế cổ đồng, hiện nay những đồ vật cũ thực sự sớm đã không còn tung tích, ngay cả Bác Nhã Trai của Từ Văn Chương, Ef của Đàm Doãn Hoa và Tam Tô Đường của giáo sư họ Lưu đó cũng không nhìn thấy đồ cổ đồ đồng cao cấp, càng đừng nói các cửa hàng khác.
Dưới hoàn cảnh như này, Kim Thần có bản lĩnh cấp nghịch thiên, cũng chỉ có thể bắt đầu từ đầu từng bước một.
Bước vào tháng bảy, sau khi Cẩm Thành trải qua những ngày mát mẻ, thời tiết trở nên gay gắt, nhiệt độ lên đến bốn mươi độ mấy ngày liên tục khiến cả thành phố như một cái nồi hấp.
Ánh nắng ban trưa chói mắt, xuyên qua tán lá cây ô rô, chiếu xuống mặt đất tạo hình thù vô cùng kỳ lạ.
Đi mấy kilomet, Kim Thần cũng mệt đến mức thở dốc, dần dần đi lại gần bên lề đường cho người đi bộ.
Dưới bóng cây, chim kêu không biết mệt mỏi khiến người ta bực dọc.
Một đám đông vây lại phía trước, cản lối đi của đường dành cho người đi bộ.
Một tiếng khóc thảm thiết vang lên trong đám đông, vào buổi trưa ngày hè nóng bức này khiến người ta nghe mà sợ hãi.
Kim Thần đẩy chiếc xe ba bánh định đi vòng qua, vô tình liếc nhìn một cái, rồi bỗng dừng lại.
Một cô gái quỳ dưới đất, nắm chặt nắm đấm.
Một ông già nằm dưới chân cô gái.
Ông già này, hôm nay Kim Thần đã gặp hai lần.
Lần đầu tiên gặp là ở Tam Tô Đường của giáo sư Lưu. Ông già này cầu xin giáo sư Lưu tham dự cuộc hẹn gặp nào đó vào ngày kia.
Cũng chình vì ông ta, Kim Thần đã nhìn thấy con dấu Đảm Chiêu Nhật Nguyệt đó.
Ấn triện đó cho dù hóa thành tro bụi, Kim Thần cũng sẽ không quên.
Bời vì anh đã từng có được ấn triện đó.
Tất cả những thứ từng qua tay mình, cả đời Kim Thần cũng sẽ không quên.
Lần thứ hai anh gặp ông già này là ở Ef của Đàm Doãn Hoa.
Ông ta đưa phong bao đỏ nhờ Đàm Doãn hoa giám định hình in con dấu Đảm Chiêu Nhật Nguyệt đó là thật hay giả.
Ông già này tự xưng là Tôn Lâm Quốc.
Đàm Doãn Hoa rất giỏi đối nhân xử thế, nhưng kết quả giám định lại khiến Tôn Lâm Quốc thất vọng, từ lúc Tôn Lâm Quốc ra về, chỉ có Kim Thần mới nhìn thấy sự tuyệt vọng trong ánh mắt của Tôn Lâm Quốc.