• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 

Cũng có gian hàng bày nấm thông phơi khô, nấm Tùng Nhung và nấm mối, hoa tiêu khô và mộc nhĩ dại, nấm hương.  

 

Đa số những người bán hàng đều mặc trang phục dân tộc, da nâu đồng ngăm đen.  

 

Bày bán ở đây, hiển nhiên người qua lại đông đúc, không ít người dừng lại xem hàng, hỏi giá, đa số những người qua lại đều không hiểu ngành, không động đến dược liệu, nhưng không ít người mua mộc nhĩ dại, nấm hương.  

 

Kim Thần châm điếu thuốc, hút sâu một hơi, đi qua đi lại theo dòng người, anh đến mỗi một gian hàng dừng chân xem nửa phút, cuối cùng ngồi xổm trước một gian hàng.  

 

Chủ của gian hàng là một cô gái người Tây Tạng, mặc trang phục Tây Tạng, trước ngực treo chuỗi dây chuyền hổ phách, giày mũi cao, dáng người thướt tha, rất đẹp mắt.  

 

Trên gian hàng đều là một số dược liệu thông thường, nếu nói có thứ đặc biệt, cũng chỉ có một chai trùng thảo và một chai saffron.  

 

Sau khi được cô gái người Tây Tạng đồng ý, Kim Thần cầm chai trùng thảo xem qua, tùy ý hỏi mấy câu, rồi tiện tay lật xem những dược liệu khác.  

 

Trùng thảo trên sạp hàng của cô gái Tây Tạng rất tốt, có hai người ngồi xổm bên cạnh Kim Thần, liên tục hít ngửi saffron và những dược liệu khác.  

 

Lúc này, Kim Thần thản nhiên cầm một cây thuốc trong tay lên.  

 

Cây thuốc rất bình thường, cao không quá một thước, màu nâu, thân rễ chỉ năm phân, sần sùi, hơi giống vỏ cây thông.  

 

Ở trên có bốn cành khô, mỗi cành có bốn chiếc lá, xòe ra bốn phía.   

 

Tuy đã khô héo chẳng ra sao, nhưng mười sáu chiếc lá vẫn hoàn hảo nguyên vẹn.   

 

“Quả nhiên là mày!”  

 

“Dung huyết thảo!”  

 

Tim của Kim Thần bỗng đập nhanh, nơi sâu thẳm trong đôi mắt lóe ra vẻ xúc động cuồng nhiệt.  

 

Cây dung huyết thảo này được bảo quản rất tốt, không thể không khâm phục người hái nó chắc chắn là nhân vật bậc thầy.  

 

Kim Thần cầm cây dung huyết thảo trong tay, cũng không nỡ buông xuống.  

 

“Ương Cát, đây là cây thuốc gì?”  

 

Ương Cát chưa đến hai mươi tuổi, gò má cao ửng đỏ, nhưng ngay thẳng phóng khoáng, nói với Kim Thần.  

 

“Đây là ‘ba lạp’ tôi để lại, tôi cũng không biết là gì?”  

 

Cô gái Ương Cát chất phác thật thà có chút xấu hổ, giọng dịu dàng mang theo hương thơm thuần khiết hoa cỏ cao nguyên.   

 

Trong tiếng Tây Tạng, ‘ba lạp’ dùng để gọi ông nội hoặc là ông ngoại.  

 

“Ông nội tôi cũng không với chúng tôi về thảo dược này”.  

 

Kim Thần ừm một tiếng, ngửi mùi tanh đặc trưng của dung huyết thảo, cây dung huyết thảo này không dưới hai trăm năm tuổi, vô cùng quý hiếm  

 

Anh nhẹ giọng hỏi: “Sao ‘ba lạp’ của cô không đến?”  

 

Sắc mặt Ương Cát thấp thoáng buồn: “Ba lạp’ qua đời rồi, tôi là sinh viên của học

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK