Cát Tuấn Hiên vội vàng nói: “Dì nhỏ, anh ta tên Kim Thần, Kim Thần...tên khốn kiếp...ừm ừm...”
Cát Chỉ Nam tức giận hét lên: “Tên khốn kiếp Kim Thần, mẹ kiếp một tên thu gom phế liệu lại dám bắt chẹt tôi!?”
Cát Tuấn Hiên làm bộ mặt hung dữ, lạnh lùng hét lên: “Bắt chẹt!”
“Anh có tin hôm nay tôi cho anh hát bài nước mắt sau song sắt không!”
Cát Tuấn Hiên lập tức tiếp lời: “Nước mắt sau song sắt!”
Kim Thần không hề lung lay, kiên định, lạnh lùng nói: “Lấy hay không lấy?”
Cát Tuấn Hiên lập tức tiếp lời, vẻ mặt đầy nghiêm nghị, bộ dạng nghiêm túc nói: “Lấy”.
“Đừng nói đến kim châm bằng vàng đen, đến anh dì nhỏ tôi cũng lấy”.
“Úi úi...dì nhỏ nhẹ tay chút...”
“A a a…”
Cát Chỉ Nam véo tai Cát Tuấn Hiên, hung hăng đạp một phát vào mông Cát Tuấn Hiên, nhỏ giọng tức giận quở mắng: “Câm miệng”.
Lại chỉ vào Kim Thần, thấp giọng gầm lên: “Tên khốn, hỏi anh một câu cuối cùng, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Kim Thần hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nhìn Cát Chỉ Nam.
Trong đôi mắt tĩnh mịch sâu như biển sao hiện lên sự quyết tuyệt.
“Bán bộ kim châm bằng vàng đen!”
Cát Chỉ Nam nhìn vào mắt Kim Thần, không khỏi ngây ra một lúc, trái tim khẽ run lên.
Cát Tuấn Hiên bị Cát Chỉ Nam túm tai ngồi chồm hổm trên đất, một tay nắm lấy tay Cát Chỉ Nam, không ngừng kêu đau xin tha thứ.
“Dì nhỏ, dì nhỏ, tên khốn kiếp này không đáng tin cậy, dì còn nói anh ta là Chí Tôn Bảo của dì, cháu thấy chính là Ngưu Ma Vương…”
“Cái gì mà mười dặm gió xuân không bằng anh ta, kết quả là kẻ xấu xa phụ tình...”
Cát Chỉ Nam vừa nghe thấy lời này, sắc mặt hết đen lại đỏ, dùng sức véo mạnh vào tai Cát Tuấn Hiên.
Cát Tuấn Hiên trợn tròn mắt, nhưng lại không dám kêu lên, cắn vào cánh tay mình một cái rồi ngã xuống đất, lăn qua lăn lại đau muốn chết.
Cát Chỉ Nam hung hăng đẩy Kim Thần, nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Anh được lắm. Anh là tên đàn ông khốn kiếp không biết xấu hổ nhất mà tôi từng gặp!”
“Mắt tôi bị mù rồi!”
“Nói. Muốn bao nhiêu?”
Kim Thần nhắm mắt, nói rõ từng câu từng chữ: “Chín trăm bốn mươi hai ngàn bảy trăm bảy mươi lăm đồng”.
“Phốc!”
Cát Tuấn Hiên đang nằm trên đất liền quên đi cơn đau âm ỉ trên tai, kêu lên một tiếng, gào lên hỏi: “Bao nhiêu?”
Kim Thần bình tĩnh báo lại giá.
Con số này là số tiền mà bản thân cần gấp để giải quyết hai khó khăn lớn nhất hiện tại.
Cát Chỉ Nam cũng choáng váng tại chỗ.
Cát Tuấn Hiên cảm thấy việc này rất kỳ lạ, vội vàng đứng dậy, liên tục xoa xoa đôi tai đỏ bừng của mình, hiếu kỳ hỏi.
“Tôi bảo này anh...Thần, sao anh lại muốn con số này...”
“Không phải, ý tôi là, tại sao anh không lấy một triệu, chín trăm bốn mươi ngàn hoặc chín trăm năm mươi ngàn, mà phải là số lẻ?”
“Có phải vì may mắn không?”
Kim Thần đúng mực nói: “Tôi còn thiếu bằng này tiền”.
Nói đến đây, trong mắt Kim Thần hiện lên một nỗi đau sâu sắc.
Vì trạm thu mua phế liệu, vì Đảm Chiêu Nhật Nguyệt, vì để tương lai Trương Đan không phải chịu khổ sau khi ra tù, bản thân không còn lựa chọn nào khác.
Nhặt được đồ lấy cũng lấy rồi.
Lương tâm mất rồi thì thôi!
Cát Chỉ Nam rất lâu không lên tiếng cứ nhìn chằm chằm vào Kim Thần, đột nhiên lạnh lùng nhỏ giọng mắng.
“Tên khốn thu gom phế liệu không biết xấu hổ, tôi…”
“Không lấy!”
Lời này nói ra, cả người Kim Thần chấn động.
Cát Tuấn Hiên há to miệng, cả người choáng váng.
Cát Chỉ Nam chỉ vào Kim Thần lạnh lùng cười nói: “Tôi không cần nữa, kim châm bằng vàng đen tôi đây không cần nữa…”
“Anh cứ việc đi bán”.
“Nếu anh không bán anh chính là một con chó”.
Kim Thần im lặng vài giây, ngửa mặt lên trời hít một hơi.
Lấy hộp kim châm bằng vàng đen từ trong túi ra ném vào trong lòng Cát Tuấn Hiên, thản nhiên nói.
“Trả cô!”
Tình hình thay đổi đột ngột, vô cùng bất ngờ.
Lần này, Cát Chỉ Nam và Cát Tuấn Hiên đều ngây ra.
Khoảnh khắc ném hộp kim châm bằng vàng đen, tảng đá lớn trong lòng Kim Thần đã được trút bỏ, cả người nhẹ nhõm đi không ít.
Ánh mắt anh quét qua khuôn mặt Cát Tuấn Hiên, nhìn đến khuôn mặt Cát Chỉ Nam.
Trong đôi mắt còn sâu hơn biển cả, một tia áy náy lặng lẽ hiện ra, khoảnh khắc đó khiến trái tim Cát Chỉ Nam nhói đau.
“Đi đây”.
Vỏn vẹn hai câu ngắn ngủi, bốn chữ bình thường đến mức không thể bình thường hơn, nhưng lại chất chứa sự chán nản bi phẫn.
Lập tức xoay người, sau khi hơi cúi đầu Kim Thần ngẩng đầu kiên định bước ra ngoài.
Cát Chỉ Nam ngơ ngác nhìn bóng lưng mạnh mẽ nhưng cô độc của Kim Thần, không nhịn được giơ tay ra, nhưng cứng nhắc dừng lại giữa không trung, trong lòng như có lời muốn nói.
Đúng lúc này, dưới tán cây bạch quả truyền ra một tiếng thở dài thườn thượt, một giọng nói già nua đôn hậu vang lên.
“Thực xin lỗi. Tôi đã cố gắng hết sức rồi!”
Trong sân bỗng truyền đến tiếng than khóc bi thương.
Cát Chỉ Nam vội vàng quay lại nhìn, chỉ thấy thần y Cát lão đứng bên cạnh cậu bé Diêm Khai Vũ, khẽ cúi người, lắc đầu thở dài, vẻ mặt sa sút.
Cặp vợ chồng trung niên đứng ở một bên khác là bố mẹ của Diêm Khai Vũ, ôm chặt lấy nhau, nước mắt rơi đầy mặt.
Những người đến đây đều là họ hàng thân thích của cậu bé Diêm Khai Vũ, nghe thấy tin này, tất cả đều cúi đầu rơi nước mắt.
Mẹ của Diêm Khai Vũ khóc không thành tiếng, mềm nhũn ngã trên đất.
Diêm Cửu Minh bố của Diêm Khai Vũ dường như sớm đã lường trước được kết cục như này, những năm tháng bôn ba khắp thế giới đã khiến bản thân kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Ông Chung người thuộc dòng dõi bác sĩ hoàng gia chuyên gia y tế đầu tiên trên thế giới tìm ra ổ bệnh của Diêm Khai Vũ, cũng đã thông báo về ngày mất của Diêm Khai Vũ.
Nằm trong top mười thần y hàng đầu cả nước, thần y Cát lão Châm Vương Cát Quan Nguyệt đã phát huy kỹ thuật châm cứu tuyệt vời, nhưng vẫn không thể chữa khỏi bệnh bại huyết của Diêm Khai Vũ.
Hai vị thần y cùng ra tay, cũng không có cách nào cứu được con trai mình.
Sau khi nhận được phán quyết cuối cùng, đầu Diêm Cửu Minh ong ong, lùi về phía sau mấy bước, được những người thân bên cạnh đỡ.
Ông cụ Diêm người đứng đầu nhà họ Diêm miễn cưỡng đứng dậy, tay bám lên chiếc ghế thái sư bằng gỗ lim, giả vờ trấn tĩnh, hơi cúi đầu với Cát Quan Nguyệt, nhẹ giọng nói.
“Cảm ơn Cát lão”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK