• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Kim Gia Thành, tự là Tích Công, còn có tự là Ý Trai, hiệu là Tĩnh Hiên. Năm thứ năm mươi hai Khang Hy, đỗ tiến sĩ, giữ chức thực các sĩ, giám khảo Hàn Lâm Viện”.  

 

“Sau khi hoàng đế Ung Chính kế vị, Tôn Gia Thành nổi tiếng vì dám nói thẳng, làm tế tửu Quốc Tử Giám, sau đó làm Thuận thiên phủ doãn, thị lang bộ công…”  

 

Tôn Lâm Quốc bỗng chấn động, đôi mắt mở to tròn.  

 

Kim Thần lớn tiếng nói: “Ung Chính băng hà, Càn Long lên kế vị, Tôn Gia Thành vẫn rất được Càn Long coi trọng, đảm nhiệm chức vị trong bộ hình, sử bộ thị lang, hữu đô ngự sử Đô Tế Viện, thượng thư bộ hình, Lại bộ thượng thư…”   

 

“Không tham tài không háo sắc, một lòng vì dân, đắc tội với Quả Thân Vương Doãn Lễ khi còn ở bộ hộ. Quả Thân Vương không tin có quan viên không tham lam, đích thân đưa người điều tra ông ta, kết quả tất cả sổ sách không lệch một con số”.  

 

“Từ đó Tôn Gia Thành càng được coi trọng, thăng chức làm thống đốc Trực Lệ, phủ thừa Tông Nhân phủ, quản lý đại học sĩ”.  

 

“Đúng không?”  

 

Nghe thấy những lời này của Kim Thần, Tôn Lâm Quốc lắp bắp, toàn thân run rẩy.  

 

“Tháng mười hai năm thứ mười tám Càn Long, Tôn Gia Thành qua đời, hưởng thọ bảy mươi mốt tuổi, thụy hiệu Văn Định”.  

 

“Có các tác phẩm như ‘Xuân Thu Nghĩa’, ‘Nam Hoa Thông’, ‘Thắc mắc ý nghĩa thơ’, ‘Chu Dịch Thuật Nghĩa’, ‘Giáo trình Tư Thành’, ‘Tổng hợp Cận Tư Lục”, “Giáo trình đại học’, ‘Tuyển tập thơ’, ‘Nam Du Ký’”.  

 

Kim Thần đọc ra những tên tác phẩm này lưu loát như đếm tài sản nhà mình, không hề ngập ngừng.  

 

Lời nói hùng hồn vang vọng, truyền vào tai Tôn Lâm Quốc ở cách hơn mười mét, rõ ràng và chân hãi như sét đánh.  

 

Cơ thể Tôn Lâm Quốc run lên dữ dội, ngây người nhìn Kim Thần, không nhịn được tiến lên hai bước, run run nói.  

 

“Cậu, cậu… cậu…”  

 

Kim Thần đẩy xe ba gác chậm rãi tiến lên, lớn tiếng nói: “Tổ tiên của ông là một danh thần…”  

 

“Con dấu của ông cũng là con dấu tốt”.  

 

Nói xong, anh đạp xe ba gác chậm rãi rời khỏi hiện trường.  

 

Tôn Lâm Quốc đứng đó ngây ra như gà mắc thóc, toàn thân run lên không ngừng.  

 

Người có thể nói ra một cách rõ ràng chi tiết cuộc đời tổ tông của mình, đến thần tiên cũng không bằng.  

 

Bỗng nhiên Tôn Lâm Quốc giật mình tỉnh lại, đuổi theo Kim Thần, không ngừng gọi lớn.  

 

“Đại sư, đại sư…”  

 

Một người đạp chiếc xe ga gác tồi tàn đi phía trước trên đường, phía sau là một ông già thở hổn hển đuổi theo không ngừng gọi, thu hút ánh mắt của rất nhiều người đi đường.  

 

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK