• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 

“Trên giấy viết là tấu sớ của một tri huyện tỉnh Quảng Đông giữa năm Ung Chính. Hình con dấu bên trên cũng là Đảm Chiêu Nhật Nguyệt”.  

 

“Chắc chắn giấy viết của bạn học tôi không có vấn đề, sau khi tôi đối chiếu, hình con dấu của ông Tôn ông và con dấu của bản tấu sớ đó có sự khác biệt về hoa văn”.  

 

Tôn Lâm Quốc ngẩn người hỏi: “Hoa văn gì?”  

 

Đàm Doãn Hoa kiên nhẫn giải thích.  

 

“Thời cổ đại, bất luận là ấn tỷ của quan gia hay là con dấu cá nhân đều là chứng cứ quan trọng nhất của mỗi một người, còn được người nổi tiếng coi là tượng trưng của thể diện”.  

 

“Trình độ làm giả của thời cổ đại cũng không kém gì so với hiện nay, vì vậy, rất nhiều người nổi tiếng khi chế tạo xong con dấu, sẽ cố ý khắc một số hoa văn đặc biệt lên con dấu…”  

 

“Nó cũng tương đương với mã QR và ký hiệu chống hàng giả”.  

 

“Hình thức xử lý này cũng là cách chống hàng giả vô cùng hữu hiệu thời đó, được sử dụng cho đến khi cải cách mở cửa”.  

 

“Trong ngành này của chúng tôi, con dấu và ấn triện của mỗi một người nổi tiếng là bài học bắt buộc khi nhập môn, ban đầu tôi học ở trường đại học Yến Sơn, chỉ riêng ghi nhớ những con dấu của người nổi tiếng này cũng đủ tốn mất một năm…”  

 

Kim Thần ở một bên nghe thấy những lời này cũng thầm gật đầu.  

 

“Sau khi cải cách mở cửa, ngày càng nhiều người làm giả, kỹ thuật làm giả ngày càng tân tiến, những thứ được làm ra ngay cả chuyên gia cũng bị lừa”.  

 

“Đặc biệt là ấn triện cá nhân, với sự phát triển của kỹ thuật máy tính, ấn triện và con dấu quan trọng nhất dùng giám định tranh chữ trước đây cũng hoàn toàn đã không còn tác dụng trước máy tính”.  

 

“Bởi vì máy tính có thể mô phỏng bất kỳ hoa văn của bất kỳ ấn triện nào, đường vân không hề khác biệt”.   

 

“Cho nên, hiện nay giám định tranh chữ, dùng con dấu của người nổi tiếng đã trở thành cách lỗi thời rồi”.  

 

“Hình con dấu vuông này của ông Tôn… thực ra ông cũng không cần để trong lòng”.  

 

“Dù sao tôi cũng không được nhìn con dấu bằng hiện vật, trong tay tôi cũng không có, tôi cũng chỉ có thể phán đoán theo hình con dấu mà ông đưa…”  

 

“Cách tốt nhất là tìm được con dấu thực sự đến thì có thể giải quyết dứt khoát”.  

 

Tôn Lâm Quốc vốn không nghe thấy lời này, tinh thần hoảng loạn, cơ thể loạng choạng sắp đổ.  

 

Đàm Doãn Hoa thấy vậy, mở miệng cười an ủi:  

 

“Con người tôi ăn nói thẳng thắn, ông là bạn học của ông Tiết…”  

 

“Có chỗ nào đắc tội với ông, vẫn mong ông đừng để bụng”.  

 

Ý trong lời nói của Đàm Doãn Hoa rất rõ ràng, đó chính là ông ta nể mặt ông Tiết cho nên ông ta thẳng thắn có gì nói đó.  

 

Tôn Lâm Quốc đâu thể nghe lọt những lời này, nhắm mắt thở dài, nước mắt chảy dài, vô cùng đau lòng.  

 

“Tên súc sinh này, bại gia chi tử, bại gia chi tử mà…”  

 

“Thà rằng tôi không sinh ra nó…”  

 

“Tôi thực sự không nên sinh tên súc sinh này ra…”  



Tôn Lâm Quốc giằng co đứng lên, khom lưng với Đàm Doãn Hoa, hai tay đưa lì xì. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK