• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sai người dìu con dâu của mình dậy, ông cụ Diêm nhẹ nhàng nói: “Mỗi người đều có số phận riêng. Đây là số phận của Tiểu Vũ”.

“Đưa cháu nội của tôi về, tôi đích thân tiễn cháu nội đi nốt đoạn đường cuối cùng”.

Nói xong câu này, ông cụ Diêm đau khổ bóp lồng ngực của mình, hàng nước mắt rơi xuống.

Mẹ của Diêm Khai Vũ khóc đến lả người, lao đến bên Diêm Khai Vũ, ôm cậu bé nằm im bất động khóc lóc đau khổ.

Lúc này Diêm Khai Vũ khẽ chớp mí mắt, dường như cũng cảm nhận được nỗi đau của mẹ mình.

Cậu bé nhẹ nhàng mở mắt, ngẩn ngơ nhìn mẹ của mình, trong ánh mắt lóe lên tia vui mừng, đôi môi tím xanh khẽ động đậy.

“Mẹ ơi, mẹ đừng khóc”.

“Tiểu Vũ… không…”

Chữ ‘đau’ phía sau còn chưa nói ra, máu tươi đã ộc ra từ lỗ mũi, tai, mắt và miệng của Diêm Khai Vũ, giống như thùng nước bị vỡ tràn ra khắp xung quanh.

Trong phút chốc toàn thân cậu bé dính đầy máu.

Đầu lệch sang một bên, phun ra một ngụm máu rồi không còn hơi thở.

“Tiểu Vũ!”

“Vũ Nhi”

“Cháu tôi!”

Những người thân của Diêm Khai Vũ kêu lên đau khổ, nhào tới trước giường gào khóc.

“Trời ơi, rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì…”

Mẹ của Diêm Khai Vũ kêu gào bi thương thảm thiết, tóm chặt tóc của mình, quỳ dưới đất phát ra tiếng la hét như quỷ khóc giữa đêm.

Trong giây lát, mái tóc đen tuyền của cô ta bạc trắng hơn một nửa với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Cảnh tượng thê thảm nhất trần gian khiến những người có mặt không ai là không xúc động, sợ hãi thốt lên.

Cát Tuấn Hiên thu lại nụ cười, yên lặng không nói.

Cát Chỉ Nam quay đầu lau hàng nước mắt chảy dài, rồi lại yếu đuối rơi lệ.

Chứng kiến cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Kim Thần lặng lẽ nhắm mắt.

Diêm Cửu Minh, bố của Diêm Khai Vũ gắng gượng đứng lên vẫy tay.

Nhân viên y tá chuyên nghiệp nhất nhà họ Diêm đi lên, đẩy giường bệnh đặc biệt định rời đi.

“Ông trời ơi, tại sao ông tuyệt tình với Diêm Cửu Minh tôi như vậy”.

“Bốn đời nhà họ Diêm tôi hành thiện tích đức, kháng chiến thì chúng tôi quyên góp tiền bạc, giải phóng thì chúng tôi quyên góp vật dụng, những năm nay chúng tôi sửa cầu xây đường, ổn định cuộc sống người dân…”

“Nhà họ Diêm chúng tôi chưa từng kiếm một đồng tiền phi pháp nào!”

Diêm Cửu Minh ngửa cổ nhìn trời xanh, hét lên xé gan xé phổi, hai tay cầm hồ sơ bệnh án, ném mạnh lên không trung.

“Tiểu Vũ, bố ở bên con, chúng ta về nhà, chúng ta về nhà nhé”.

Loạng choạng đứng lên, lảo đảo đi hai bước, nước mắt rơi như mưa.

Kim Thần khẽ thở dài, xách túi đeo vai của mình, lặng lẽ quay người.

Đúng lúc này, một tờ giấy A4 rơi xuống phía trước Kim Thần.

Liếc nhìn một cái, vẻ mặt Kim Thần biến sắc, kinh hãi giật mình.

Tầm nhìn chạm đúng vào tờ giấy A4 lả tả rơi xuống đất, Kim Thần đã đọc rất rõ ràng nội dung trên tờ giấy.

Cơ thể bất thình lình chấn động.

Trên tờ giấy A4 là ghi chép của bệnh bại huyết, là tư liệu phục chế từ trong cuốn sách đời Tống của viện bảo tàng y học.

“Bệnh bại huyết, còn gọi là bệnh đông máu…”

Đọc đến đây, ánh mắt Kim Thần lóe lên, khuôn mặt nổi lên sắc thái kích động sục sôi.

Kim Thần dừng bước chân, bỗng quay người, đứng tại chỗ, ôn tồn nói.

“Ông chủ Diêm, có lẽ tôi có thể chữa khỏi bệnh của con trai ông!”

Lời vừa được nói ra, toàn thân Diêm Cửu Minh run lên kịch liệt!

Tất cả mọi người nhà họ Diêm đều quay đầu lại.

Cát Chỉ Nam, Cát Tuấn Hiên mở to đôi mắt.

Thần y Cát lão cũng hơi thất thần.

“Cậu có thể chữa khỏi bệnh bại huyết ư?”

“Cậu?”

Người của nhà họ Diêm ngẩn người nhìn Kim Thần, hỏi nhỏ.

Kim Thần cầm tờ giấy A4 trong tay, bình tĩnh và kiên định nói: “Tôi có thể!”

Ở hiện trường có không dưới bốn mươi người, đều là người thân thiết và học trò của nhà họ Cát, tất cả đều là người nổi tiếng.

Ngay cả thầy thuốc tọa đường nhà họ Cát cũng đều là danh sư trong ngành Đông y.

Trước mắt những danh nhân danh y, Kim Thần nói ra ba chữ tôi có thể khiến tất cả mọi người đều thộn mặt.

“Khẩu khí của anh lớn thật đấy, dám nói có thể cứu cậu bé?”

Cát Chỉ Nam từ phía sau núi giả nhảy ra, đến phía trước Kim Thần, chỉ vào Kim Thần quát mắng.

“Tôi thấy anh muốn có tiền đến phát điên rồi!”

“Cũng không nhìn xem mình có đức hạnh thối gì, một tên thu mua phế liệu mà cũng dám nói câu này”.

“Bị thần kinh hả?”

“Thiếu tiền thì cứ nói với tôi, chẳng phải chỉ là hơn chín trăm ngàn thôi sao?”

“Tôi cho anh, tôi cho anh một triệu được chưa?”

“Đi theo tôi”.

Nói xong, Cát Chỉ Nam định kéo tay của Kim Thần.

Kim Thần lại giơ tay giật ra.

Cát Chỉ Nam nóng giận, nghiến răng trầm giọng nói: “Không đùa đâu, tôi nói với anh, chuyện này không đùa được đâu”.

Kim Thần nghiêm túc nói: “Tôi không đùa”.

“Tôi có thể chữa khỏi bệnh đông máu của bạn nhỏ Diêm Khai Vũ”.

Kim Thần tỏ vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu vô cùng kiên định, khiến trên dười nhà họ Diêm ở đối diện cảm thấy rất ngạc nhiên.

Nhìn cách ăn mặc của Kim Thần, bọn họ không dám tin.

Lại nghe thấy con gái út của thần y Cát lão gọi Kim Thần là tên thu mua phế liệu, nên càng không tin tưởng Kim Thần.

Những người có thể xuất hiện ở hậu viện nhà họ Cát mà còn qua lại với Cát Chỉ Nam, đương nhiên không phải người bình thường. Tuy người của nhà họ Diêm không có thiện cảm với Kim Thần, nhưng cũng không tiện nổi nóng trong hoàn cảnh này.

Cát Chỉ Nam lại bốc cơn lửa giận.

Đứng trước mặt Kim Thần, mặt đối mặt với Kim Thần, mũi của cô ta cách mũi của Kim Thần chưa đến năm centimet.

Thấp giọng gọi: “Kim Thần!”

“Anh đừng gây rối”.

“Chẳng phải anh chỉ cần tiền thôi mà. Tôi cho anh, được chưa?”

Tuy Cát Chỉ Nam là mụ đàn ông không hơn không kém và còn là phụ nữ bạo lực, nhưng khi cô ta đứng trước Kim Thần, vừa bạo lực vừa trách mắng, nhưng lại cho Kim Thần một cảm giác khác biệt.

“Tiền của cô, cô không cho, tôi cũng không ép”.

“Mời cô tránh ra, đừng cản trở tôi cứu người!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK